“Vâng ạ,” tôi trả lời.
“Và những cậu nhóc nhà Dewberry, cháu hãy cố gắng đừng quá khắt khe
với chúng, được không?”
“Vâng ạ,” tôi lại vâng một lần nữa.
“Được rồi,” bà Gloria Dump quay lại và bắt đầu bước đi. Winn-Dixie
hích tôi bằng cái mũi ướt át của nó và vẫy đuôi; nhưng khi thấy tôi không di
chuyển, nó nhanh chóng chạy theo bà Gloria. Tôi đứng im ở đó ngắm nhìn
cái cây. Tôi tò mò không biết rằng mẹ tôi, ở nơi nào đó, liệu có một cái cây
treo đầy chai lọ thế này không; và tôi tự hỏi liệu tôi có phải là bóng ma của
mẹ, cũng như đôi lúc mẹ là bóng ma của tôi hay không.