BỞI VÌ WINN-DIXIE - Trang 67

Tôi có thể thấy ngài mục sư càng lúc càng đăm chiêu. Ông khom vai lại,

hạ thấp cằm xuống và sẵn sàng để chui vào lại cái mai của mình.

“Nó có một chút vị u sầu.”

“U sầu ư? Nó là gì vậy?”

“Buồn,” ông nói, bóp mũi mạnh hơn nữa. “Nó khiến cha nhớ đến mẹ

con.”

Winn-Dixie khịt mũi ngửi cái vỏ kẹo trên tay ngài mục sư.

“Nó có vị buồn,” ông nói và thở dài. “Đây hẳn là một mẻ kẹo hỏng.”

“Không,” tôi nói với ông. “Đó là một phần hương vị của nó. Ngài Littmus

trở về sau chiến tranh và toàn bộ gia đình ông đã chết. Cha ông chết trên
chiến trường, mẹ và các chị em của ông chết vì bệnh dịch còn nhà của ông
bị những kẻ đến từ miền Bắc đốt cháy. Littmus đã buồn, rất buồn và thứ ông
cần nhất trên đời này là cái gì đó ngọt ngào. Vì thế ông xây dựng nhà máy
sản xuất kẹo và tạo ra Littmus Lozenge. Ông đã trộn tất cả nỗi buồn của
mình vào trong đó.”

“Lạy Chúa tôi,” ngài mục sư kêu lên.

Winn-Dixie thổi bay cái vỏ kẹo ra khỏi tay ngài mục sư và bắt đầu nhai.

“Đưa nó cho tao,” tôi yêu cầu Winn-Dixie nhưng nó không chịu từ bỏ.

Tôi phải đưa tay vào miệng nó lôi ra. “Mày không thể ăn vỏ kẹo được.”

Ngài mục sư hắng giọng. Tôi nghĩ rằng ông sắp sửa nói ra điều gì đó

quan trọng, có thể là một điều khác nữa ông nhớ về mẹ tôi; nhưng rồi ông
nói: “Opal này, hôm trước ta có nói chuyện với bà Dewberry. Bà bảo Stevie
nói với bà rằng con gọi nó là đồ con nít trọc đầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.