BỞI VÌ WINN-DIXIE - Trang 89

Tôi bước lên hành lang và bà đưa tôi cái đèn pin. “Chào mấy cậu bé này

đi,” bà nói. “Nói với các bạn ấy rằng cháu rất vui khi thấy các bạn đến và
cháu sẽ quay trở lại ngay khi tìm thấy con chó.”

“Chào,” tôi nói. “Cảm ơn vì đã đến. Tớ phải đi tìm Winn-Dixie rồi tớ sẽ

quay trở lại ngay.”

Stevie há hốc miệng nhìn tôi chằm chằm.

“Cậu có cần tớ giúp không?” Dunlap hỏi.

Tôi lắc đầu, cố gắng không khóc.

“Lại đây nào, cháu bé,” bà Gloria kéo tôi lại thật gần và thì thầm vào tai

tôi. “Ta không thể giữ ai đó khi họ muốn rời đi, hiểu không cháu bé? Ta chỉ
có thể yêu quý những gì ta có khi ta còn thực sự có nó.”

Bà siết chặt lấy tôi.

“Giờ thì, chúc may mắn,” bà nói với theo khi tôi và ngài mục sư bước ra

khỏi hành lang đi vào trong cơn mưa.

“Chúc may mắn,” bà Franny cũng nói vọng ra từ trong bếp.

“Con chó không đi lạc được đâu,” tôi nghe tiếng Sweetie Pie hét lên.

“Con chó đó quá thông minh để có thể bị lạc.”

Tôi quay người nhìn lại, và thứ cuối cùng tôi thấy là ánh đèn hành lang

chiếu trên cái đầu trọc lóc của Dunlap Dewberry. Tự nhiên tôi thấy buồn,
nó đứng trên hành lang của bà Gloria, và cái đầu trọc của nó tỏa sáng.
Dunlap thấy tôi nhìn nó liền đưa tay lên vẫy. Nhưng tôi không vẫy lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.