BỞI VÌ WINN-DIXIE - Trang 91

Ba là nó có thể chạy rất nhanh.

Bốn là nó ngáy.

Năm là nó có thể bắt chuột mà không nghiền chết con chuột đó.

Sáu là nó thích gặp gỡ mọi người.

Bảy là nó thích bơ đậu phộng.

Tám là nó không chịu đựng được việc phải ở một mình.

Chín là nó thích ngồi trên đi văng và ngủ ở trên giường.

Mười là nó không ngại đi lễ Nhà thờ.

Tôi đọc đi đọc lại danh sách đó trong đầu để ghi nhớ nó như cách mà tôi

đã ghi nhớ mười điều về mẹ. Tôi học thuộc lòng để nếu như chẳng may
không tìm thấy Winn-Dixie, tôi vẫn còn một phần của nó để mà níu giữ.
Rồi đột nhiên, tôi có một ý nghĩ tôi chưa từng nghĩ trước đó, rằng danh sách
những điều như thế chẳng thể giúp người ta thấy được một Winn-Dixie
thực sự, cũng như mười điều tôi biết về mẹ chẳng thể giúp tôi thực sự biết
mẹ. Ý nghĩ về điều này càng khiến tôi khóc nhiều hơn nữa.

Tôi và ngài mục sư tìm kiếm một lúc lâu; và cuối cùng, ông đành bỏ

cuộc.

“Nhưng cha ơi,” tôi nói, “Winn-Dixie đang ở đâu đó ngoài kia. Chúng ta

không thể bỏ nó lại được.”

“Opal,” ngài mục sư nói. “Chúng ta đã tìm kiếm và tìm kiếm mãi, và

chúng ta chỉ có thể tìm kiếm được đến thế thôi.”

“Con không thể tin là cha sắp sửa bỏ cuộc,” tôi hét lên với cha.

“India Opal,” ngài mục sư nói, xoa xoa cái mũi, “đừng tranh luận với ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.