Tôi đứng đó nhìn chằm chằm vào ông. Cơn mưa đã ngớt nhiều, giờ chỉ
còn mưa lây phây.
“Chúng ta phải quay về thôi,” ngài mục sư nói.
“Không,” tôi nói. “Cha về cứ về đi, con sẽ tiếp tục tìm.”
“Opal này,” ngài mục sư nói hết sức nhẹ nhàng, “đây là lúc con phải từ
bỏ.”
“Cha luôn luôn từ bỏ!” tôi gào lên. “Cha lúc nào cũng ẩn mình vào trong
cái mai rùa cũ kỹ ngu ngốc của cha. Con chắc chắn là cha cũng chẳng thèm
đi tìm khi mẹ bỏ đi. Chắc chắn là cha cũng đã để cho mẹ ra đi như thế.”
“Con yêu,” ngài mục sư nói. “Ta đã không thể ngăn được mẹ con. Ta đã
cố. Chẳng lẽ con không nghĩ rằng ta cũng muốn mẹ con ở lại lắm sao?
Chẳng lẽ con không nghĩ rằng ngày nào ta cũng nhớ mẹ con sao?” Ông
dang rộng hai tay rồi để chúng rơi thõng xuống. “Ta đã cố,” ông nói. “Ta đã
cố.” Và rồi ông làm một việc tôi không thể nào tin được.
Ông bắt đầu khóc. Ngài mục sư khóc. Đôi vai ông rung lên khe khẽ. Ông
cất lên những âm thanh giận dữ, “Và chẳng lẽ con không tin rằng để mất
Winn-Dixie cũng khiến ta đau khổ không kém gì con sao? Ta yêu con chó
đó. Ta cũng yêu nó như con vậy.”
“Cha,” tôi bước đến vòng tay qua bụng ông. Ông khóc lớn đến mức toàn
thân ông run rẩy. “Ổn rồi cha,” tôi nói. “Ổn rồi cha, nín đi nào.” Tôi an ủi
ông như thể ông là một đứa trẻ đang trong cơn sợ hãi. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn
thôi.”
Chúng tôi đứng đó ôm chặt lấy nhau và khẽ đu người qua lại, được một
lúc thì ngài mục sư thôi không run rẩy nữa. Tôi vẫn ôm chặt lấy ông, và lấy
hết can đảm để hỏi một câu mà tôi luôn muốn hỏi.