BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 109

“Tao không nói với mày tới lần thứ hai đâu”, cô Reba nói. Boon đợi tới

khi Otis vào nhà. Tất cả bọn ta đợi, Boon giơ cao ngọn đèn để nó rọi phần
lớn lên mặt Ned và ông, nói một lần nữa bằng giọng đều đều ngao ngán, cả
ông lẫn Ned.

“Con ngựa này là của ăn trộm”, Boon lầm bầm.
“Ông gọi chiếc ô tô đó là gì?”, Ned lầm bầm.
Vâng, thật tuyệt; giọng cô Reba không hơn giọng Boon và Ned, chỉ

nhanh nhẩu hơn: “Anh phải đem nó ra khỏi thị trấn”.

“Tôi đem nó tới đây cũng đúng ý đó”, Ned nói. “Ngay khi tôi ăn tối xong

thì tôi và nó sẽ lên đường đi Possum.”

“Anh biết Possum bao xa không, chưa kể là đi hướng nào?”, Boon nói.
“Nhằm nhò gì?”, Ned nói. “Khi Sếp đi khỏi thị trấn không đem theo

chiếc ô tô đó, anh có lo nghĩ trong đầu là Memphis bao xa không?”

Cô Reba giục giã. “Vào nhà”, cô nói. “Có ai thấy nó ở đây không?”, cô

nói với Ned.

“Không”, Ned nói. “Tôi biết rõ lắm. Tôi đã nhìn kỹ.” Ông buộc ngựa lại

vào cây và bọn ta theo cô Reba lên bậc thang sau nhà.

“Vào bếp”, cô nói. “Tới giờ khách bắt đầu đến.” Cô nói với Minnie trong

bếp: “Ngồi trong phòng tôi để trông cửa. Cô đã trả lại chìa khóa cho tôi
chưa, hay cô… Được rồi. Đừng cho ai nợ trừ phi cô biết họ, lấy tiền trước
khi cô rót rượu nếu được. Xem ai đang ở trong nhà. Nếu ai hỏi cô Corrie,
cứ nói bạn cô ấy ở Chicago tới”.

“Nếu đứa nào không tin thì cô bảo nó đi vòng qua hẻm rồi gõ cửa sau”,

Boon nói.

“Chúa ơi”, cô Reba nói, “Anh chưa đủ rắc rối hay sao? Nếu anh không

muốn Corrie có khách thì vì cái quỷ gì anh không mua đứt cô ấy thay vì cứ
sáu tháng chỉ thuê cô ấy một lần?”.

“Được rồi, được rồi”, Boon nói.
“Và xem mọi người trong nhà ở đâu luôn”, cô Reba bảo Minnie.
“Tôi sẽ tự mình trông chừng nó”, cô Corrie nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.