BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 111

được nuông chiều hư hỏng của ông trong mối liên hệ với Boon, và vẻ cha
chú của ông đối với ta hoàn toàn biến mất.

“Nghe có vẻ như cô muốn nói chuyện phải quấy”, ông nói.
“Thử coi”, cô Reba nói.
“Được”, Ned nói. “Một ông, một ông da trắng nhà giàu khác, tôi không

nhớ tên nhưng tôi có thể tìm ông ta, cũng làm chủ một con ngựa nòi đã đua
hai lần với con này hồi mùa đông vừa rồi và thắng nó hai lần; không có con
ngựa nào như con đó trong vòng hai chục dặm ở Possum, nói gì tới mười
con. Lần đầu con ngựa Possum đó thắng con này đủ đậm, vì ông da trắng
nhà giàu làm chủ con ngựa này đánh cá gấp đôi trong lần thứ hai. Và thua
đậm hơn trong lần thứ hai đó tới nỗi ông ta muốn nó đua lần nữa khi con
ngựa này xuất hiện ở Possum ngày mốt, còn ông da trắng nhà giàu kia ở
Possum chẳng những muốn con ngựa của ông ta đua lần nữa mà còn có vẻ
hãnh diện và trơ tráo nhận tiền cá cược.”

“Rồi”, cô Reba nói, “Cứ nói tiếp”.
“Có thế thôi”, Ned nói, “Tôi có thể dạy con ngựa này đua. Chỉ một điều

là chưa ai ngoài tôi biết cách. Vì vậy nếu quý cô muốn góp một món tiền cá
cược nho nhỏ, tôi với Lucius và ông Hogganbeck có thể mang theo chúng
tôi đi luôn”.

“Kể cả đứa bây giờ có chiếc ô tô đó hả?”, cô Reba nói, “Tôi muốn nói nó

cũng trong số những người không biết anh có thể dạy con ngựa đua?”.

“Đúng vậy”, Ned nói.
“Vậy tại sao hắn không giúp mọi người khỏi gặp rắc rối bằng cách đưa

cả anh lẫn con ngựa tới Parsham, vì hắn tin là chỉ cần đua xong là hắn có cả
con ngựa lẫn chiếc ô tô?” Hoàn toàn im ắng, họ chỉ nhìn nhau. “Nào”, cô
Reba nói, “Anh phải nói gì chứ. Anh tên gì?”.

“Ned William McCaslin Jefferson Missippi”, Ned nói. “Rồi sao?”, cô

Reba nói.

“Có lẽ ông ta không đủ sức cáng đáng”, Ned nói.
“Đồ chết tiệt”, Boon nói, “Chúng ta cũng không…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.