BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 120

“Tôi chẳng muốn nói gì”, Boon nói, “Tôi nói vậy thôi.
Ông là dân ngựa sắt. Có lẽ ông nên ra nhà ga và không cần đợi tụi tôi”.
“Đồ kh…”, cô Reba nói. Rồi cô làm lại từ đầu: “Anh không thấy anh ấy

đang cố giúp anh hay sao? anh ấy vượt thẩm quyền để khi anh về tới nhà
thì động vật sống đầu tiên anh gặp sẽ không phải là cảnh sát? Hắn sẽ là đứa
mời anh xuống địa ngục, về lại cái xó của anh và đem theo con ngựa khốn
kiếp của anh. Xin lỗi ngay đi”.

“Thôi được”, Boon nói, “Bỏ qua đi”. “Anh gọi đó là xin lỗi hả?”, cô

Reba nói.

“Cô muốn gì?”, Boon nói, “Muốn tôi cúi xuống mời hắn…”.
“Anh ngậm mồm lại! Ngay lập tức!”, cô Corrie nói.
“Còn cô cũng chẳng giúp được gì”, Boon nói. “Cô đã bắt cả tôi lẫn cô

Reba phải cố quên toàn bộ tiếng Anh trong vòng chưa đầy một ngày”.

“Đúng vậy”, cô Reba nói, “Cô đem một đứa từ Arkansas tới đây là đã đủ

mệt, một tay nó mò thùng nước đá tìm bia, tay kia chộp bất kỳ cái gì nhỏ
nhỏ mà chưa đóng đinh xuống mỗi khi không có ai nhìn. Rồi bây giờ Boon

Hogganbeck đem thêm một đứa làm tôi sợ đến mức không dám mở

miệng”.

“Nó đâu có!”, cô Corrie nói, “Otis đâu có lấy cái gì mà không hỏi trước!

Phải không Otis?”.

“Ừ phải”, cô Reba nói, “Hỏi nó. Chắc chắn nó biết”.
“Các cô, các cô, các cô”, Sam nói, “Con ngựa này có định đi Parsham tối

nay hay không đây?”.

Vì thế bọn ta khởi sự. Nhưng thoạt tiên cô Corrie nhìn Otis và ta. “Tụi nó

nên đi ngủ”, cô nói.

“Ừ”, cô Reba nói, “Ngủ trên Arkansas hay dưới Missippi hay thậm chí

xa hơn, nếu tôi có cách. Nhưng bây giờ khuya rồi. Cô không thể bắt một
đứa đi ngủ mà không có đứa kia, vả lại đứa của Boon là chủ một phần con
ngựa.” Nhưng cuối cùng cô Reba cũng không đi được. Cô và Minnie không
rảnh. Lúc này căn nhà đang tấp nập nhưng vẫn kín đáo, với vẻ đứng đắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.