BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 137

“Mười hai à?”, cô Corrie nói. “Thứ Hai tuần sau nó mười lăm tuổi.” Cô

nhìn tôi, “Cháu muốn…”.

“Cứ để nó ngoài đó”, ta nói, “Cháu mệt. Cháu muốn đi ngủ”.
“Đừng lo về Otis”, cô nói, “Sáng nay nó sẽ về nhà. Có chuyến xe lửa lúc

chín giờ. Cô sẽ bảo Minnie ra ga với nó, và

bảo cô ấy coi chừng nó lên xe và đứng chỗ nào cô ấy thấy mặt nó qua

cửa sổ cho tới khi xe lửa chạy”.

“Ừ”, Boon nói, “Và nó có thể lấy túi hành lý của tôi để đựng phong cách

lịch sự và văn hóa mang về. Đem nó qua Memphis một tuần trong một
cái…”.

“Anh im đi”, cô Corrie nói.
“… nhà để tìm phong cách lịch sự và văn hóa. Có lẽ nó tìm thấy rồi, nó

có thể đã săn tìm nhiều năm khắp mấy cái ổ mèo ở Arkansas vẫn chưa thấy
ai cùng cỡ với nó để rút con dao bỏ túi…”

“Thôi đi! Thôi đi!”, cô Corrie nói.
“Được, được”, Boon nói, “Nhưng dù sao Lucius cũng phải biết tên chỗ

cậu ấy đang ở để khoe cậu ấy đã ở đâu.” Rồi họ tắt đèn và đi ra. Hay ta
nghĩ như thế. Đèn lại bật lên, lần này là Boon. “Có lẽ cậu nên kể cho tôi là
chuyện gì”, ông nói.

“Không”, ta nói. Ông nhìn xuống ta, khổng lồ, cởi trần, bàn tay ông đưa

lên ngọn đèn để tắt nó lần nữa.

“Mười một tuổi”, ông nói, “đã bị dao cắt vì một vụ cãi nhau trong ổ

điếm.” Ông nhìn ta. “Tôi ước gì tôi biết cậu ba chục năm trước. Có cậu dạy
lúc tôi mười một tuổi thì có lẽ lúc này tôi cũng biết nghĩ. Ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon”, ta nói. Ông tắt đèn. Khi ta đã thiếp ngủ, lần này là cô

Corrie, quỳ bên cạnh tấm nệm. Ta thấy khuôn mặt cô và trăng xuyên qua
tóc cô. Cô là người khóc lần này ‐ một cô gái to lớn, quá to lớn để biết cách
khóc cho duyên dáng: chỉ lặng lẽ.

“Cô đã bắt nó kể cho cô”, cô nói, “Cháu đánh nhau vì cô. Cô đã có người

‐ bọn say ‐ đánh nhau bởi cô, nhưng cháu là người đầu tiên đánh vì cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.