lên và đau, có lẽ chính nó đã đánh thức ta. Cho nên ta không biết vẫn là lúc
trước hay ông đã đi rồi trở lại: chỉ có tiếng nói, vẫn cố thì thầm, và nếu gà
gáy thì đó là giờ thức dậy. Và, ồ phải, cô vẫn đang khóc.
“Không! Không! Để tôi yên!”
“Được rồi, được rồi. Nhưng tối nay, chỉ tối nay thôi; tối mai, khi mình ở
Possum…”
“Không! Ngày mai cũng không! Tôi không thể! Không thể! Để tôi yên!
Làm ơn, Boon. Làm ơn!”