BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 139

lên và đau, có lẽ chính nó đã đánh thức ta. Cho nên ta không biết vẫn là lúc
trước hay ông đã đi rồi trở lại: chỉ có tiếng nói, vẫn cố thì thầm, và nếu gà
gáy thì đó là giờ thức dậy. Và, ồ phải, cô vẫn đang khóc.

“Không! Không! Để tôi yên!”
“Được rồi, được rồi. Nhưng tối nay, chỉ tối nay thôi; tối mai, khi mình ở

Possum…”

“Không! Ngày mai cũng không! Tôi không thể! Không thể! Để tôi yên!

Làm ơn, Boon. Làm ơn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.