BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 155

sỏi”, Ned nói, “Một thằng nhóc sành sỏi tao chưa từng thấy. Tao hy vọng
khi mày gấp đôi tuổi của mày bây giờ mày vẫn còn biết phân nửa như thế”.

“Cám ơn”, Otis nói.
“Mày biết cưỡi ngựa không?”, Ned nói.
“Tui sống trong ruộng ở Arkansas nhiều năm ngon lành”, Otis nói.
“Mày biết cưỡi ngựa không?” Ned nói, “Khỏi kể mày đã hay đang sống

ở đâu”.

“Ồ, còn tùy, như người ta nói”, Otis nói, “Tui nghĩ sáng nay tui về nhà.

Lúc này đáng lẽ tui đã về tới Kiblett, Arkansas lâu rồi. Nhưng vì chương
trình của tui bị đổi mà không ai hỏi ý tui, tui chưa quyết định mình sẽ làm
gì. Ông trả bao nhiêu để cưỡi con ngựa đó?”.

“Otis!”, Everbe nói.
“Mình chưa nói tới chuyện đó”, Ned nói, nhẹ nhàng như Otis, “Trước

tiên là chạy ba lần, và về trước ít nhất hai lần. Rồi mình sẽ tính bao nhiêu”.

“He he he”, Otis nói, cũng không cười, “Vậy là không chi cho ai tới khi

ông thắng ‐ là ông. Còn ông không bắt con ngựa chạy được mà không có ai
ngồi trên lưng nó ‐ là tui. Đúng không?”.

“Otis!”, Everbe nói.
“Đúng”, Ned nói, “Bọn mình mỗi người một việc để sau đó mình có cái

chia nhau. Phần của mày cũng phải đợi, như tụi tao”.

“À há”, Otis nói, “Tui biết kiểu chia phần đó trong nghề bông gòn ở

Arkansas. Điều rắc rối là phần của đứa góp luôn luôn hơi khác phần của
đứa chia. Đứa góp còn đợi phần mình vì nó chưa kiếm ra chỗ phần của
mình nằm ở đâu. Vì vậy từ nay tui chỉ nhận tiền mặt ứng trước, để các ông
giữ hết phần chia”.

“Vậy thì bao nhiêu?”, Ned nói.
“Ông đừng giỡn chơi, vì thậm chí ông chưa đua vòng đầu tiên, nói chi

thắng cuộc. Nhưng không hề gì, tui cho ông biết, nói riêng thôi. Mười đô.”

“Otis!”, Everbe nói. Giờ đây cô động đậy; cô kêu lên: “Cháu không xấu

hổ à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.