BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 156

“Khoan đã, thưa cô”, Ned nói, “Tôi sẽ lo.” Ông có vẻ mệt, nhưng thế

thôi. Không vội vàng, ông rút cái bao bột gấp trong túi sau quần ông và trải
ra lấy cái ví sờn rách rồi mở ví. “Đưa tay đây”, ông bảo Lycurgus, anh xoè
tay ra, Ned từ từ đếm trên lòng bàn tay sáu tờ đô la cũ sờn và một nắm xu
đủ mệnh giá. “Thiếu mười lăm xu, nhưng ông Hogganbeck sẽ bù thêm cho
đủ.”

“Bù thành bao nhiêu”, Otis nói.
“Thành số mày nói. Mười đô”, Ned nói.
“Hình như ông nghe không rõ”, Otis nói, “Tui nói hai chục đô.” Bây giờ

Boon động đậy. “Đồ trời đánh”, ông nói.

“Khoan đã”, Ned bảo ông. Bàn tay ông thậm chí không ngừng, cất từng

đồng xu trên tay Lycurgus, rồi tới mấy tờ bạc cũ vào ví, đóng ví lại, gấp nó
vào bao bột rồi nhét vào túi quần ông. “Vậy là mày không cưỡi con ngựa”,
ông nói với Otis.

“Tôi thấy chưa đúng giá…”, Otis nói.
“Ông Boon Hogganbeck đằng kia định đưa mày ngay lúc này”, Ned nói,

“Tại sao mày không nói thẳng như người lớn là mày không cưỡi con ngựa
đó? Đâu cần biết tại sao mày không cưỡi.” Họ nhìn nhau. “Nào. Nói đi.”

“Ôi dào”, Otis nói, “Tui không cưỡi nó.” Nó nói thêm câu gì, tục tĩu,

đúng với bản chất của nó; đồi bại, bản chất của nó; hoàn toàn không cần
thiết, cũng là bản chất của nó. Phải, ngay cả rốt cuộc đã biết là gì cũng
không giúp giải thích được nó. Giờ đây Everbe nắm nó. Cô túm chặt lấy
nó. Lần này nó gầm gừ. Nó chửi cô. “Coi chừng. Tui chưa nói hết ‐ nếu tui
muốn nói.”

“Nói đi”, Butch nói, “Trên nguyên tắc tao sẽ đập mày tơi tả, thậm chí tao

đập mà không cần vui. Vì cái quỷ gì Đường Phèn để mày quá quắt tới mức
này mà ít nhất không quất cho mày một trận?”.

“Không!”, Everbe nói với Butch. Cô vẫn nắm cánh tay Otis, “Mày sẽ về

nhà trên chuyến xe lửa tới!”.

“Bây giờ thì dì lèm bèm”, Otis nói, “Đáng lẽ tui về tới nhà rồi, chỉ vì dì.”

Cô buông nó ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.