BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 159

hôm qua ‐ bây giờ ta không cần cây roi; ta sẽ không kịp dùng roi nếu có,
trước kia ta nghĩ ít ra mình đã cưỡi một con ngựa gọi là hăng: một con
ngựa non lai giống Morgan của anh Zack, nhưng chưa hề như con này,
nước chạy này, nó vùng lên, như thể bọn ta đang kéo sợi dây buộc khúc gỗ
phía sau, và giọng Ned đã cắt dây: “Nào, con. Ta biết”.

Thế rồi bọn ta đứng đó, mõm Sấm Sét dụi vào lòng bàn tay Ned, tuy lúc

này ta chỉ ngửi thấy nồng nặc mùi ngựa và chỉ thấy nắm cỏ Sấm Sét đang
ăn. Ned nói “Hi hi hi” dịu dàng và êm ái tới nỗi ta cũng thì thầm:

“Cái gì?”, ta nói, “Cái gì?” Nhưng Boon không thì thầm mà tiến tới.
“Trời đất. Anh nói quỷ quái gì với nó vậy?”
“Đâu có”, Ned nói, “Chỉ hỏi nếu nó muốn ăn thì tới ăn.” Và Butch cũng

không trơ tráo, tự tin, nghi ngờ, không đắn đo hay thương xót.

“À, à”, gã nói. Gã không kéo đầu Sấm Sét khỏi tay Ned, gã giật nó, rồi

giằng mạnh hàm thiếc khi Sấm Sét định ngoái theo.

“Để tôi”, Ned nói nhanh, “Ông muốn biết gì?”.
“Mỗi lần tao cần đối phó với bầy ngựa quanh đây, tao chỉ huy”, Butch

nói, “Còn mày thì không. Tao để mày chỉ huy dưới Missippi.” Gã vạch môi
Sấm Sét và nhìn vào nướu nó, rồi mắt nó. “Mày không biết cho ngựa đua
xài ma túy là trái luật hả? Có lẽ tụi mày ở đầm lầy dưới đó chưa biết, nhưng
luật là như vậy.”

“Tụi tôi ở Missippi cũng có bác sĩ ngựa”, Ned nói, “Cứ gửi một ông tới

coi nó có dùng ma túy hay không”.

“Ừ, ừ”, Butch nói, “Nhưng tại sao mày cho nó ma túy một ngày trước

hôm đua? Để coi nó hiệu nghiệm không hả?”.

“Ừ”, Ned nói, “Tôi đâu có cho nó cái gì. Tôi đâu có. Nếu ông biết về

ngựa thì ông đã biết”.

“Ừ, ừ”, Butch lại nói, “Tao không can thiệp vào bí mật nghề nghiệp của

đứa khác ‐ miễn là thành công. Ngày mai con ngựa này có chạy như vậy
nữa không? Tao không nói chạy một lần: tao nói ba lần”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.