BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 175

vậy. Ông chỉ vỗ về lưng cô, bàn tay ông thô thiển, như vô tình và nặng nề,
gần như khi Butch vỗ lưng ông chiều nay. Nhưng nó khác hẳn. “Được rồi”,
ông nói, “Có gì đâu nào. Cô đã cố hết sức. Cô đã làm tốt. Nào, nào.” Ông
bồi bàn lại vào.

“Người đánh xe của ông trong bếp, thưa ông”, ông ta nói, “Anh ta nói

việc quan trọng”.

“Người đánh xe nào của tôi?”, Boon nói, “Tôi không có ai đánh xe”.
“Ned”, ta vừa nói vừa đi. Everbe cũng đi, trước Boon. Bọn ta theo sau

ông bồi bàn trở lại bếp. Ned đang đứng khá gần bà bếp, một bà da đen
khủng khiếp đang lau đĩa ở bồn rửa bát. Ông đang nói.

“Nếu người đẹp lo về tiền bạc, tôi là người…”, rồi thấy bọn ta và đọc ý

nghĩ của Boon trong chớp nhoáng: “Đừng lo. Nó đang ở đằng nhà cụ
Possum. Lần này nó làm gì?”.

“Cái gì?”, Boon nói.
“Otis”, ta nói, “Ned tìm thấy nó”.
“Tôi không tìm”, Ned nói, “Tôi chưa bao giờ mất nó. Bầy chó của cụ

Possum tìm thấy. Đuổi nó lên cây bạch đàn sau chuồng gà độ một giờ
trước, tới khi Lycurgus đi bắt nó. Nó không chịu tới đây với tôi. Thật ra, nó
lập tức cư xử như nó không định đi đâu. Lần này nó làm gì?” Bọn ta kể cho
ông. “Vậy là cô ta cũng ở đây”, ông nói. Ông nói nhỏ: “Hi hi hi”. Ông nói:
“Vậy thì nó sẽ không có ở đó lúc tôi trở lại”.

“Anh nói thế nghĩa là sao?”, Boon nói.
“Nếu ông là nó thì ông có còn ở đó không?”, Ned nói, “Nó biết giờ này

cô ta đã thức dậy và thấy mất cái răng. Bây giờ nó phải biết cô Reba đủ lâu
để biết sẽ không có cái gì cản cô ấy tới khi cô ấy túm được nó rồi lộn
ngược nó rồi lắc tới khi cái răng đó rơi ra khỏi bất kỳ chỗ nào nó cất. Chính
tôi cho nó biết tôi với con la đó đi đâu, và bất kỳ ai ở đó cũng có thể cho nó
biết chuyến xe lửa tới lúc mấy giờ và mất bao lâu để người ta trở lại đó.
Nếu ông có cái răng ấy thì ông có còn ở đó không?”.

“Thôi được”, Boon nói, “Nó định làm gì với cái răng?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.