BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 18

tự; nào, một trăm đô la mỗi đứa; tôi sẽ làm cam kết. Nhưng tôi muốn cam
kết hai chiều. Tôi muốn cả hai món tiền cọc sẽ bị hủy bỏ, hết hạn, ngay khi
nào một trong hai đứa làm điều gì đó mà tôi…”.

“Việc đó không hợp với ông”, thẩm phán Stevens nói.
“Cám ơn”, bố nói tiếp, “… ngay giây phút một trong hai đứa làm mất

trật tự. Tôi không biết như vậy hợp pháp hay không?”.

“Tôi cũng không biết,” thẩm phán Stevens nói. “Mình có thể thử. Nếu

tiền cọc như vậy mà không hợp pháp thì nó nên hợp pháp.”

“Cám ơn”, bố nói. Chúng ta ‐ bố, ta và Boon ‐ tiến ra cửa.
“Bây giờ tui có thể về làm ngay, khỏi phải đợi tới thứ Hai”, Ludus nói.

“Níu ông cần tui.”

“Không”, bố nói. Chúng ta ‐ bố, ta và Boon ‐ xuống thang ra đường. Lúc

ấy vẫn là phiên chợ ngày thứ Bảy đầu tháng, nhưng bây giờ mọi việc đã
xong ‐ đúng vậy, tới khi có một kẻ nào khác tên Boon Hogganbeck cầm
được một khẩu súng khác. Bọn ta đi dọc đường về chuồng ngựa, bố, ta và
Boon, lúc đó Boon nói qua đỉnh đầu ta tới sau lưng bố:

“Hai trăm đô la, một đô la mỗi tuần, mất một năm với bốn mươi tám

tuần. Tôi đoán cửa kính của Ike mất thêm mười hay mười lăm tuần nữa,
chưa kể con bé trên đường. Cứ cho là hai năm ba tháng. Tôi có chừng bốn
chục đô. Nếu tôi đưa ông món tiền đó để đặt cọc, tôi đoán ông vẫn sẽ
không nhốt tôi với Ludus và Son Thomas trong mấy cái chuồng ngựa bỏ
trống rồi khóa cửa lại mười phút, đúng không?”

“Phải”, bố nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.