BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 205

ta. Ông không vội, không gấp gáp: chỉ nhanh nhẹn. “Giữ lấy. Họ sẽ không
làm phiền cậu.” Bao vải thuốc lá đựng một nắm cứng bằng cỡ hạt hồ đào.
“Giấu đi, giữ lấy nó. Đừng làm mất. Chỉ nhớ là nó của ai: Ned William
McCaslin. Cậu nhớ chứ? Ned William McCaslin Jefferson Missippi.”

“Vâng”, ta nói. Ta nhét nó vào túi sau. “Nhưng…” Ông thậm chí không

để ta nói xong.

“Cậu tìm cụ Possum càng sớm càng tốt rồi ở với cụ ấy.
Đừng lo cho Boon và những người khác. Nếu họ bắt ông ấy thì họ cũng

bắt tất cả những người kia. Đi ngay tới cụ Possum và ở lại với cụ. Cụ ấy sẽ
biết phải làm gì.”

“Vâng”, ta nói. Butch và ông kia đã tới cửa vào đường đua; áo Butch

cũng rách. Họ đang nhìn bọn ta. “Đó hả?”, người đàn ông đi với gã nói.

“Ừ”, Butch nói.
“Mang con ngựa đó lại đây”, người đàn ông bảo Ned, “Tôi cần nó”.
“Ngồi yên”, Ned bảo ta. Ông dắt ngựa tới chỗ họ đợi.
“Nhảy xuống đi con”, người đàn ông bảo ta, rất tử tế. “Bác không cần

con.” Ta nhảy xuống. “Đưa tôi dây cương”, ông bảo Ned. Ned làm theo.
“Tôi sẽ giữ anh”, người đàn ông bảo Ned, “Anh bị bắt”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.