BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 209

vẫy, Ned nói gì đó với ông. Rồi ông cảnh sát dân cử quay qua tôi, “Anh da
đen đó nói cháu về nhà với cụ Possum Hood”.

“Vâng thưa ông”, ta nói.
“Bác nghĩ bác không thích như vậy ‐ một đứa bé da trắng ở với một gia

đình da đen. Cháu về nhà với bác.”

“Không thưa ông”, ta nói.
“Về với bác”, ông nói, nhưng vẫn thật tử tế, “Nào. Bác bận”.
“Có lúc ông nên ngừng lại”, Ned nói. Ông cảnh sát dân cử trở nên hoàn

toàn bất động, xoay nửa người.

“Anh nói gì?”, ông nói.
“Có lúc luật pháp nên ngừng lại để người ta đi”, Ned nói. Và ông cảnh

sát dân cử vẫn bất động thêm một tích tắc nữa ‐ một ông lớn tuổi hơn ta
thoạt nghĩ, gầy, khá tráng kiện, nhưng già hơn, không mang súng trong túi
hay bất cứ chỗ nào, và nếu ông ta có huy hiệu thì nó cũng không lộ ra.

“Anh nói đúng”, ông nói. Ông bảo ta: “Cháu muốn ở lại đó phải không?

Với cụ Possum?”. “Vâng thưa ông”, ta nói.

“Thôi được”, ông nói. Ông quay lưng. “Lên xe,” ông nói.
“Ông làm gì với thằng đen?”, Butch nói. Gã đã cầm dây cương từ tay

người đem cỗ xe ngựa lại, chân gã đã đặt trên bàn đạp để bước lên chỗ
người đánh xe, Boon và Sam đã lên phía sau, “Để nó cưỡi con ngựa của
ông hay sao?”.

“Anh cưỡi con ngựa của tôi”, ông cảnh sát dân cử nói. “Nhảy lên”, ông

bảo Ned. “Anh là người thành thạo về ngựa ở đây.” Ned cầm cương từ tay
Butch rồi leo lên và chặn bánh xe cho ông cảnh sát dân cử lên bên cạnh
ông. Boon vẫn nhìn xuống ta, mặt ông bầm rách nhưng lặng lẽ, máu đã
khô.

“Đi với Sam”, ông nói.
“Cháu không sao đâu”, ta nói. “Không”, Boon nói, “Tôi không thể…”.
“Tôi biết Possum Hood”, ông cảnh sát dân cử nói, “Nếu tôi cảm thấy lo

cho cậu ta thì tối nay tôi sẽ quay lại tìm cậu ta. Đi nào.” Họ lên đường. Họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.