BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 212

rồi. Mình sắp tới nhà; cháu sẽ có đủ thời giờ rửa mặt ở máng nước trước
khi mình vào nhà. Cháu đâu có muốn các bà nhìn thấy mặt cháu như vậy”.

Ta vâng lời. Nghĩa là, trước tiên bọn ta tháo con la ra, cho nó uống nước,

treo bộ yên cương lên, lau sạch mồ hôi cho nó, dắt vào chuồng và cho nó
ăn, rồi đẩy cỗ xe về dưới chái nhà, khi ấy ta quẹt nước lem nhem lên mặt ở
máng nước rồi lau khô (điệu nghệ) bằng cái găng cưỡi ngựa và bọn ta đi
vào nhà. Và bữa ăn ‐ bữa ăn tối ‐ đã sẵn sàng tuy mới năm giờ, giờ dân quê,
những nông dân ăn tối; bọn ta ngồi xuống: cụ Parsham với con gái cụ và ta,
vì Lycurgus chưa từ thị trấn về, và cụ Parsham nói, “Ở nhà cháu cũng đọc
kinh tạ ơn chứ?”, ta nói, “Vâng thưa cụ”.

Và cụ nói, “Cúi đầu”. Chúng ta cúi đầu, và cụ nói lời cầu nguyện, ngắn,

nhã nhặn nhưng chững chạc, không hạ phẩm giá hay hèn mọn: một người
đứng đắn và có tri thức nói với một người khác: thông báo cho Thiên đàng
rằng chúng tôi sắp ăn và cảm ơn Nó về đặc ân này, nhưng đồng thời nhắc
Nó rằng Nó cũng đã giúp; rằng nếu ai tên Hood hay Briggins (vì thế ta biết
đó là họ của Lycurgus và mẹ anh) đã không đổ mồ hôi thì họ chỉ nên được
đền đáp bằng cái đĩa không có thức ăn, rồi nói Amen và mở khăn ăn nhét
một góc vào cổ áo đúng y như ông nội làm, rồi bọn ta ăn: món rau nguội
lạnh đáng lẽ nên ăn nóng vào lúc mười một giờ nông thôn, nhưng có bánh
qui nóng với ba loại mứt và sữa loãng. Mặt trời vẫn chưa lặn: hoàng hôn
thật lâu, sau đó vẫn còn buổi tối dài, đêm dài, và ta thậm chí không biết
mình sẽ ngủ ở đâu hay trên cái gì, cụ Parsham ngồi đó xỉa răng bằng cây
tăm vàng như của ông nội và đọc được ý nghĩ của ta như thể nó là chiếc
đèn kéo quân: “Cháu thích đi câu không?” Ta thật sự không thích lắm. Ta
hình như không thể học để muốn ngồi yên lâu như thế ‐ hay có lẽ không
muốn học. Ta đáp nhanh:

“Vâng thưa cụ.”
“Vậy thì đi. Tới lúc đó Lycurgus sẽ về đến.” Ba cần câu với dây, phao,

chì, lưỡi câu đủ cả, gác trên hai cây đinh đóng lên bờ tường hiên sau. Cụ
mang hai cần câu xuống. “Đi nào”, cụ nói. Trong lán dụng cụ có một hộp
thiếc đục nhiều lỗ đinh trên nắp. “Hộp dế của Lycurgus”, cụ nói, “Ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.