BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 222

Parsham chỉ bọn ta lối tắt ra đường đi Hardwick, nhưng ta bất cần. Đối với
ta bây giờ gặp Boon ở đâu cũng được. Nếu ta không sắp kiệt quệ vì ngựa
đua, đàn bà, cảnh sát, và nếu mọi người chưa về nhà thì ta có thể muốn hỏi
Boon ở một chỗ riêng tư nào đó vì lợi ích của cả hai bọn ta. Nhưng giờ đây
không thành vấn đề nữa, có thể giữa đại lộ hay giữa quảng trường, ta bất
cần, có thể có đầy người trên chiếc ô tô. Nhưng bọn ta không gặp chiếc ô
tô; hiển nhiên ta được phù hộ, phải làm điều này trước công chúng là một
việc quá quắt, quá quắt một cách vô cớ đối với một kẻ đã bốn ngày trung
thành phục vụ phi đức hạnh mà chẳng yêu cầu gì nhiều. Ta muốn nói là yêu
cầu không phải gặp đông người hơn ta buộc phải gặp. Yêu cầu ấy được ban
cho, chiếc ô tô trống chưa tới khách sạn khi bọn ta đến nơi, chiếc Stanley
Steamer bảy hành khách: thậm chí đủ rộng cho hành lý của hai phụ nữ ‐
không, ba người: cả Minnie nữa ‐ trong chuyến đi hai ngày từ Memphis tới
Parsham, lúc này họ đang thu xếp hành lý trên lầu, vì thế ngay cả việc ăn
cắp ngựa cũng tự giải quyết. Ned chặn bánh xe cho ta bước xuống. “Cậu
vẫn không muốn cho tôi biết cậu đến để làm gì?”, ông nói.

“Không”, ta nói. Dãy ghế trên hiên không có ai ngồi, Caesar có thể mừng

chiến thắng ở đó và yêu cầu dàn xếp tình trạng cô lập hiện thời của Boon
và Butch, tiền sảnh trống vắng, ông Poleymus có thể dùng nó. Nhưng ông
là bậc trượng phu; họ ở trong phòng tiếp khách của phụ nữ ‐ ông Poleymus,
người lái xe (một ông cảnh sát khác; ừ thì, đeo huy hiệu), Butch và Boon
chưa mờ dấu vết đánh nhau. Dù ta chỉ cần gặp Boon, ông nhìn mặt ta (ông
đã biết nó đủ lâu) hay có lẽ nó là tấm lòng hay lương tâm của chính ông,
ông nói nhanh:

“Xem kìa, Lucius, nhìn xem!”, ông vung cánh tay khi vội đứng lên, đã

lùi lại, thoái lui, ta bước tới ông, tiến tới ông, với chiều cao mới hơn phân
nửa ông và chẳng có gì để dựa vào (nỗi nhục nhã cùng cực), phải với tay
lên, thậm chí phải nhảy lên, vươn hết sức mình để tát vào mặt ông; ồ phải,
ta khóc, lại bù lu bù loa; lúc này thậm chí ta không thấy ông, chỉ cố tát cao
hết sức, phải nhảy tới, lên rặng Alp sừng sững, ông Poleymus nói phía sau
ta:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.