BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 224

“Ned là ai?”, ông hỏi. Ta nói cho ông. “Cháu muốn nói dù sao đi nữa

hôm nay cháu cũng sẽ cưỡi con ngựa đó à? Chỉ có cháu với Ned?” Ta nói
cho ông. “Ned đang ở đâu?” Ta nói cho ông. “Nào”, ông nói. “Mình có thể
ra cửa bên hông.” Ned đang đứng phía trước con la. Đuôi chiếc ô tô hướng
về phía bọn ta. Minnie vẫn không thấy đi cùng họ. Có lẽ hôm qua cô ấy đã
về lại Memphis với Sam và Otis, có lẽ bây giờ lại bắt được Otis, cô ấy sẽ
không nhấc tay khỏi nó cho tới khi có cái răng ấy nằm trong bàn tay cô. Ừ
thì, ta cũng sẽ làm như vậy.

“Thế là rốt cuộc ông Poleymus cũng bắt cậu phải không?”, Ned nói,

“Chuyện gì vậy? Ông ấy không có cái còng vừa cỡ cậu à?”.

“Im đi”, ta nói.
“Khi nào anh đưa cậu ấy về nhà?”, ông Poleymus hỏi Ned.
“Tôi hy vọng tối nay”, Ned nói, bây giờ ông không là Chú Remus láu

lỉnh hay dễ thương. “Ngay khi tôi tống khứ được vụ đua ngựa này để có thể
lo liệu chuyện đó.”

“Anh có đủ tiền không?”
“Đủ thưa ông”, Ned nói, “Cảm ơn. Chúng tôi sẽ ổn thỏa sau cuộc đua

này.” Ông chặn bánh xe và bọn ta lên xe. Ông Poleymus đứng dựa một tay
lên thanh buộc ngựa. Ông nói:

“Thế là chiều nay anh sẽ thực sự đua với con ngựa của Linscomb.”
“Chiều nay chúng tôi sẽ thắng con ngựa của Linscomb”, Ned nói.
“Anh hy vọng như vậy”, ông Poleymus nói. “Tôi biết như vậy”, Ned nói.
“Anh biết cỡ chừng nào?”, ông Poleymus nói.
“Tôi ước gì chính tôi có một trăm đô la để cá độ”, Ned nói. Họ nhìn

nhau, một lúc lâu. Rồi ông Poleymus buông thanh buộc ngựa, rút trong túi
ra cái ví cũ sờn, ta nghĩ mình mờ mắt vì nó giống y như cái ví của Ned, trầy
trụa cũ sờn và thậm chí dài hơn chiếc găng cưỡi ngựa, tới nỗi không biết ai
đang đưa tiền cho ai để làm gì, rồi mở ví lấy hai tờ một đô la, rồi đóng ví
lại và đưa tiền cho Ned.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.