BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 29

Thật ra, trong việc này, cụ và Đại tá Sartoris giống nhau y hệt. Cho tới khi
họ chết (lúc ấy ở cả quận hạt Yoknapatawpha, không khí ban ngày sực nức
mùi khói xăng, và ban đêm, nhất là thứ Bảy, đầy tiếng va chạm loảng
xoảng của thanh cản và tiếng phanh rít) cả hai đều không cho ai vay một xu
nếu họ nghi ngờ người ấy sẽ dùng món tiền đó để mua một chiếc ô tô. Tội
của Đại tá Sartoris chỉ là đã qua mặt kẻ thâm niên hơn ông ấy trong một
hành động cả hai đều đồng ý ‐ chính thức cấm ô tô trong Jefferson ngay cả
trước khi nó tới đó. Thấy chưa? Ông nội mua ô tô không chỉ để thách thức
sắc lệnh của Đại tá Sartoris. Đó chỉ là cách gạt bỏ nó một cách có cân nhắc
và điềm tĩnh, dù chỉ bằng biểu hiện mỗi tuần.

Ngay cả trước khi có sắc lệnh của Đại tá Sartoris, ông nội đã cho chuyển

cỗ xe và mấy con ngựa ra khỏi sân sau của cụ tới chuồng ngựa cho thuê, ở
đó bà nội dễ điện thoại gọi chúng ta hơn là kêu lớn từ cửa sổ trên lầu phía
sau, vì ở chuồng ngựa luôn luôn có người trả lời điện thoại. Trong khi Ned,
trong bếp hay chuồng ngựa hay bất kỳ chỗ nào ông tình cờ có mặt lúc ấy
(hay giả thử tình cờ có mặt lúc bà nội cần ông), luôn luôn không đáp. Thật
vậy, ông rất thường ở ngoài tầm gọi từ nhà bà nội, vì một trong những
người gọi là vợ ông. Vì thế bây giờ ta kể tới Ned. Ông là người đánh xe cho
ông nội. Vợ ông (bà vợ ông hồi đó, ông có bốn bà) là Delphine, người nấu
bếp của bà nội. Hồi đó chỉ có mẹ ta gọi ông là “chú” Ned. Ta muốn nói bà
là người nhất quyết rằng tất cả bọn trẻ con chúng ta ‐ ba đứa, vì Alexander
chưa biết nói năng thưa gửi với ai ‐ gọi ông là chú Ned. Chẳng ai để ý
chúng ta có gọi như thế hay không, kể cả bà nội, cụ cũng là một người
thuộc dòng họ McCaslin, và chắc chắn Ned cũng chẳng cần, ông chả đáng
được gọi là “chú”, ngay cả nếu ông sống đủ lâu để cho viền tóc ôm lấy cái
sọ hói bắt đầu ngả bạc thôi chứ đừng nói tới trắng (không bao giờ. Ta muốn
nói tóc ông chả bao giờ trắng hay thậm chí ngả bạc. Ông chết lúc bảy mươi
bốn tuổi, trừ việc trải qua bốn đời vợ thì ông chẳng thay đổi chút nào), và
thật ra ông có thể không muốn được gọi là “chú”; chẳng ai muốn chỉ trừ mẹ
ta, theo cách suy nghĩ của nhà McCaslin thì bà chẳng họ hàng gì với chúng
ta, nhưng bà cứ nhất quyết như thế. Vì ông ‐ Ned ‐ là một kẻ mang họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.