Bằng cách đó ông nội bắt Ned chịu hình phạt duy nhất về tội bất tuân của
ông: Cụ không cho Ned có cơ hội công khai từ chối rửa chiếc ô tô trước khi
Boon có thể có cơ hội công khai không cho ông làm.
Vì khi đó Boon chuyển sang ‐ được chuyển sang theo thỏa thuận hai bên
và ngay lập tức ‐ từ ca ngày ở chuồng ngựa qua ca đêm. Nếu không, việc
kinh doanh ở chuồng ngựa sẽ không còn biết đến ông nữa. Tầng lớp nhàn
rỗi ấy của Jefferson chúng ta, bạn bè hay người quen của bố hay có thể chỉ
là bạn của bầy ngựa, có thể dùng chuồng ngựa như một địa chỉ kinh doanh
thường trực ‐ nếu họ có việc giao dịch nào đó hay đợi thư ‐ họ đều ít xa lạ
với chuồng ngựa hơn Boon. Nếu ‐ khi ‐ ai, nghĩa là bố, bây giờ cần Boon
thì ông bảo ta tới sân nhà ông nội, chỗ Boon rửa và đánh bóng chiếc ô tô ‐
ngay cả trong những tuần đầu ấy khi chiếc xe không ra khỏi sân từ thứ Bảy
trước và sẽ không ra nữa cho tới thứ Bảy sau, mỗi sáng ông lùi nó ra khỏi
nhà xe và lại rửa nó tới cái nan hoa và đinh ốc cuối cùng với lòng mải mê
dịu dàng, rồi ngồi canh gác trong lúc nó khô.
“Hắn sẽ ngâm rã hết nước sơn của chiếc xe”, ông Ballott nói. “Sếp có
biết hắn xịt nước chiếc ô tô ấy bốn, năm lần mỗi ngày không?”
“Ông cụ biết thì sao?”, bố nói. “Boon vẫn cứ ngồi trong sân suốt ngày
nhìn nó.”
“Cho hắn làm ca đêm”, ông Ballott nói. “Lúc đó hắn muốn làm gì ban
ngày tùy ý, đổi lại mỗi tối John Powell có thể về ngủ ở nhà.”
“Tôi đã làm rồi”, bố nói. “Ngay khi tôi tìm được người tới cái sân đó bảo
Boon.”
Trong phòng yên cương có tấm nệm nhồi vỏ bắp, cho tới nay John
Powell hoặc một trong mấy ông đánh xe hay coi ngựa dưới quyền ông ấy
vẫn nằm nghỉ qua đêm, chủ yếu là để phòng cháy ban đêm. Bây giờ bố kê
một cái chõng và nệm ngay trong văn phòng, Boon có thể ngủ ở đó, một
điều ông cần, vì bây giờ suốt ngày không ai được đụng tới ông trong sân
nhà ông nội, ông chỉ rửa chiếc ô tô hay ngắm nó.
Vì thế giờ đây mỗi buổi chiều bọn ta theo thứ tự thay phiên nhau ngồi
đầy cứng trên ghế sau và lượn qua quảng trường rồi vào vùng quê. Ông nội