trai. Dĩ nhiên bây giờ ta biết hơn, và thậm chí hồi đó ta còn biết rõ hơn nữa:
rằng sự sa ngã của Boon và ta không chỉ tức khắc mà còn đồng thời, cùng
với lúc mẹ nhận được tin ông ngoại Lessep qua đời. Nhưng đó là điều ta
muốn tin: rằng Boon đã thắng ta thế thôi. Dù sao đó là điều ta tự nhủ lúc
ấy: rằng ẩn sau tính chính trực bất khả xâm phạm và không thể trốn tránh đi
đôi với cái tên ta mang, theo mẫu mực hào hiệp do tổ tiên họ nội truyền lại
‐ à không, bắt buộc ‐ cho ta qua lời của bố, được củng cố và làm xấu hổ
thêm qua niềm tin say mê của mẹ, rằng ta chỉ thử Boon; không rèn luyện
đức hạnh của chính mình mà chỉ thử khả năng làm hư hỏng nó của Boon;
và với sự ngây thơ của ta, tin cậy quá đáng vào áo giáp và tấm khiên của sự
ngây thơ; trông đợi, đòi hỏi, mong chờ lớp vải tơ mỏng mảnh ấy có khả
năng chống đỡ. Ta dùng chữ “lớp vải tơ mỏng mảnh” không những một
cách thận trọng mà rõ ràng, biết rằng ở thời ta, những kẻ cổ động và ngay
cả những nhà đạo đức thường hiển nhiên rất ngờ vực sự vững vàng của tấm
khiên đức hạnh của chính họ, họ không đặt niềm tin và kỳ vọng của họ vào
đức hạnh mà vào các vị thần nam nữ phụ trách đức hạnh. Họ bỏ qua đức
hạnh để trung thành với vị Thượng đẳng thần, đổi lại thần thánh sẽ đẩy cám
dỗ đi nơi khác hay can thiệp vào bằng cách nào đó. Điều này giải thích
được rất nhiều thứ, như đã thấy trong thời ta, rằng vị thần phụ trách đạo
đức hình như cũng là vị thần phụ trách may mắn, chưa kể phụ trách thêm
trò dại dột.
Vì thế Boon thắng ta trong một trận đấu ngay thẳng, so găng như một kẻ
lịch lãm sẽ và nên làm. Khi ông ngừng xe và bảo, “Qua bên này”, ta nghĩ ta
biết ý định của ông. Trước đó chúng ta đã làm điều này bốn, năm lần vào
những lúc thuận tiện và kín đáo trong sân của ông nội, ta ngồi trên lòng
Boon, cầm tay lái và bẻ lái trong khi ông cài số nhỏ để chiếc ô tô di chuyển
từ từ qua sân. Vì thế ta đã sẵn sàng đấu với ông. Ta đã en garde
chí đã bắt đầu phản công, mở miệng nói Hôm nay quá nóng để ngồi trên
người người khác. Vả lại mình nên về nhà khi ta thấy ông vừa nói vừa ra
khỏi xe bên phía ông, rồi đứng đó, một tay trên bánh lái và máy vẫn nổ.