BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 61

Vì bây giờ mặt trời gần lặn hẳn, khi bọn ta đến Ballenbaugh để nghỉ đêm

trời sẽ gần như tối mịt, lúc ấy bọn ta phóng nhanh hết mức cho phép và lát
sau đi ngang nhà ông Wyott ‐ một gia đình bạn với chúng ta; bố dẫn ta săn
chim ở đó hồi lễ Giáng sinh ‐ cách Jefferson tám dặm và còn cách bờ sông
bốn dặm, mặt trời vừa lặn sau căn nhà. Bọn ta đi tiếp, chốc nữa sẽ có trăng
vì ngọn đèn dầu phía trước của bọn ta chỉ đủ để cho người khác thấy mình
đang đi tới hơn là rọi đường mình đi, khi ấy Boon bỗng nói, “Có mùi gì?
Cậu à?”. Nhưng trước khi ta kịp chối thì ông đã thắng gấp xe lại, ngồi một
lúc rồi quay ra sau ném đống vải dầu rối tung phía sau xe. Ned ngồi dậy
trên sàn. Ông mặc bộ vét đen, đội mũ, áo sơ mi trắng, khuy áo màu vàng,
không cổ áo cũng chẳng cà vạt, bộ áo ông mặc ngày Chủ nhật; thậm chí
ông có cả cái va li nhỏ rách rưới cầm tay (bây giờ người ta gọi nó là cặp
hay cặp táp) mà cụ Lucius McCaslin có thậm chí trước khi bố sinh ra đời.
Ta không biết lúc khác ông mang gì trong đó, ta chỉ thấy trong đó có cuốn
Kinh Thánh (cũng của bà cố McCaslin) mà ông không biết đọc và cái chai
bẹt nửa lít có thể đựng hai thìa rượu đầy. “Thật là chết tiệt”, Boon nói.

“Tôi cũng muốn đi”, Ned nói. “Hi hi hi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.