BỌN ĐẠO CHÍCH - Trang 75

vòng phía trước xe để móc ròng rọc vào. “Này”, ông bảo ta, “cậu lôi mấy
bụi cây đằng kia tới”, cũng đọc được ý nghĩ của ta: “Tôi cũng không biết
nó từ đâu ra. Có lẽ chính hắn chất đống ở đó để tiện cho người ta, để họ
biết rõ họ nợ hắn hai đô la là xứng đáng”.

Vì thế ta lôi bụi cây ‐ cành, ngọn ‐ xuống bùn phía trước chiếc xe, trong

khi Boon và Ned căng đoạn dây lỏng trong ròng rọc và chuẩn bị sẵn, Ned
và ta cầm sợi dây ròng rọc căng, Boon ở đuôi xe lại cầm khúc gỗ đáng giá
của ông. “Các vị làm một việc dễ”, ông bảo hai người bọn ta, “Chỉ cần giữ
cho chặt khi tôi đẩy lên. Nào…”, ông nói, “Bắt đầu”.

Như giấc mơ. Không phải ác mộng: chỉ như giấc mơ ‐ bình an, êm đềm,

xa xôi, rậm cành lá, gần như khung cảnh ban sơ của nhơn nhớt nhầy nhụa,
rậm rạp và oi nóng, nơi đó mấy con la bình thản giậm chân và vẫy đuôi vào
vô số những sinh vật nhỏ bé vô hình không thể nhìn thấy, cũng chính là thứ
không khí bọn ta đang cử động và hít thở trong đó. Mấy con la không
những không xa lạ mà thật ra còn thích hợp một cách lạ kỳ vì bản thân
chúng không thể sinh sản và do đó đã lỗi thời trước khi sinh ra; chiếc ô tô:
Món đồ chơi cơ khí vô dụng mà đắt tiền, ước lượng mười hai mã lực,
nhưng vô ích và bất lực dưới nanh vuốt của vài inch một hợp chất tạm thời
gồm hai nguyên tố dịu và ôn hòa ‐ đất và nước ‐ những chất, đơn vị mềm
mại nhất được tạo nên từ phương pháp thủ công cũ kỹ đã trải qua vô số đời
mà không được chú ý; ba người bọn ta, ba sinh vật có tứ chi giống nhau và
bây giờ lấm màu bùn đến mức không thể nhận diện, bọn ta lao vào cuộc
đấu tranh sinh tử với nó, tiến triển ‐ nếu có ‐ phải được tính từng gang tấc
mệt mỏi và chậm chạp. Và suốt thời gian đó, người đàn ông ngồi trên cái
ghế dựa dưới hiên nhà nhìn bọn ta, trong khi Ned và ta cố kéo từng gang
tấc sợi dây lúc này đã quá trơn vì bùn nên không thể nắm chặt, và ở đuôi xe
Boon cố gắng đẩy như một con quỷ, một người khổng lồ, thọc khúc gỗ
dưới chiếc xe rồi nâng lên, đẩy tới phía trước; một lần ông buông ra, quăng
khúc gỗ đi, rồi khom xuống, hai tay nắm chặt xe và đẩy tới vài bước như
đẩy xe cút kít. Không ai chịu nổi. Không ai đáng phải chịu như thế. Cuối
cùng ta nói như thế. Ta ngừng kéo, nói, hổn hển: “Thôi. Mình làm không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.