BỐN MÙA YÊU - Trang 12

tươi vui. Bà thường nhắc đến anh Charles của nàng, lúc còn nhỏ chưa nhập
ngũ. Mỗi khi kể bà lại sục sùi, lấy khăn lau nước mắt nước mũi, bằng cái
giọng riêng của dân vùng ven sông Vendee này. Bà kể lại nhiều chuyện mà
Stephanie không biết hoặc không còn nhớ.

Stephanie cũng hay đến gặp Aime, anh ta là người cùng tuổi với Charles và
gần gụi, thân cận với anh nàng ngày xưa. Nếu như mọi người nhắc đến
Charles với niềm thương tiếc thì Aime là người tiếc thương Charles hơn cả.
Bao giờ anh cũng giữ thái độ đúng mức của con trai một gia nhân đối với
cậu chủ. Tính chân thành, bộc trực của Aime làm Stephanie rất mến. Mỗi
lần trò chuyện với Aime, nàng lại thấy toàn bộ tuổi thơ hiện lên rõ mồn
một. Aime rất trân trọng những kỹ niệm ấy.

Một lần anh ta nói:

- Có một kỷ niệm về cô chủ mà không bao giờ tôi quên.

- Về tôi ấy à, Aime?

- Vâng. Cô chủ không nhớ sao?

Nàng nhìn anh một lúc lâu, rồi đột nhiên một hình ảnh xa xưa vụt hiện lên
khiến nàng trào nước mắt.

- Cái bình phải không?

Aime gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm.

Stephanie làm sao quên được cuộc đánh trận giả hôm ấy, cách đây đã bốn
năm, khi nàng mới mười ba tuổi. Charles tập hợp bọn trẻ ở lâu đài, trong đó
có Aime và nàng. Đám trẻ nam đóng vai lính dưới quyền chỉ huy của
Charles, còn Stephanie được phân làm chân cấp dưỡng, mang bình nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.