BỐN MÙA YÊU - Trang 206

người đã thành gần gũi, thân thiết.

- Ôi, cô làm tôi nhớ lại bao nhiêu thứ - Bà rót thêm rượu vào đầy hai cốc
rồi hờ hững liếc nhìn đồng hồ treo trên tường.

Mắt Pompette như nhìn tận đâu xa lắc. Bà thở dài rồi nhìn Stephanie một
lúc rất lâu.

- Hồi đó thật là sướng - bà vỗ mạnh xuống bàn - Tôi nói không sai đâu! - bà
vỗ thêm lần nữa, mạnh hơn làm hai chiếc cốc và cái chai suýt đổ.

- Bây giờ tôi phải đi, cô tha lỗi nhé, Stephanie!

Thấy Pompette đứng dậy, Stephanie hoảng hốt. Vậy là vẫn chưa thuyết
phục được bà ta. Nàng cần phải đi theo René. Không phải chỉ nàng cần mà
René cũng cần. Không! Không nên bỏ lỡ cơ hội này. Lúc Pompette nhấc túi
thực phẩm nhỏ lên, Stephanie vội bám chặt cánh tay bà.

- Em van chị! Chị giúp em! Chị là phụ nữ, chị đã từng yêu, chị hiểu em,
Chị phải giúp em. Em van chị.

- Nhưng tôi chưa biết làm thế nào để giúp cô đây, Stephanie. Với lại cô đến
đột ngột quá. Để tôi nghĩ xem có cách nào không đã. Đừng khóc. Tôi hứa
là ta sẽ còn gặp nhau. Tôi sẽ giúp cô. Tôi thề ...

Giọng nói của người phụ nữ chất phác kia có một âm sắc nào đấy khiến
Stephanie tin tưởng. Nàng biết nàng đã chiếm được tình cảm của bà ta.

- Mai em sẽ lại đến đây. Chị chờ em nhé!

- Được. Nhưng muộn một chút. 5 giờ - bà ta nói giọng oang oang, và
Stephanie thấy rõ bà đang rất xúc động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.