BỐN MÙA YÊU - Trang 208

Hôm sau thức dậy, Stephanie tưởng như mình vừa nằm mộng. Không,
chiều hôm qua không phải mộng mị mà là sự thật ... Cổ họng nàng se lại.
Nàng là phu nhân Dytteville nhưng nàng cũng là Stephanie. Phu nhân
Dytteville thì phải ở lại Paris, nhưng Stephanie thì có thể ra trận.

- Con ngang ngược lắm! - Câu mẹ nàng ngày xưa hay nói bỗng văng vẳng
trong óc nàng!

Đúng, mình không thể ra đó được. Mình không có quyền! Một phu nhân
quyền quý, quen sống đài các, làm sao có thể từ bỏ mọi thứ quen thuộc này
để lao vào một cuộc sống xô bồ, hỗn tạp. Mình không thể trở thành kẻ sa
đoạ, để không bao giờ trở lại là một phu nhân cao sang được nữa.
Stephanie hoang mang thầm nghĩ.

Bỏ gia đình ư? Bỏ con cái ư? Để chạy theo một thằng đàn ông! Không,
nàng không thể chịu nổi dư luận lên án nàng như vậy, lên án nàng là một kẻ
vô đạo đức, hư hỏng. Hoạ là mình điên, mình mới làm như thế!

Stephanie quyết định, chiều mai gặp Pompette, nàng sẽ chỉ nhờ bà ta đúng
cái điều nàng đã dự định lúc trước: "Bà hãy cho tôi biết những tin tức về
anh ấy ... Hãy cho tôi biết bà cần những thứ gì, để tôi gửi đến cho bà ..."

*

René vừa mới ra về. Còn lại một mình trong gian phòng nhỏ, Stephanie

thong thả mặc quần áo. Thân thể nàng vẫn còn vương hơi ấm của thân thể
chàng. Mùi hương của chàng vẫn còn thoang thoảng xung quanh. Ôi, chỉ 10
ngày nữa chàng sẽ đi, và mình còn lại một mình, nàng đau đớn thầm nghĩ.
Không, bất cứ giá nào mình cũng phải đi theo chàng. Nếu ở lại nhà, cứ
nguyên nhớ đến những cái hôn nóng bỏng, những cử chỉ vuốt ve, nhưng
giây phút làm tình thần tiên của chàng mình cũng đã đau khổ tột cùng vì
khao khát rồi.

Không! Mọi thứ đều không có ý nghĩa gì hết, một khi không có chàng bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.