BỐN MÙA YÊU - Trang 227

- Câm ngay và biết điều thì xin lỗi cháu ta đi!

Tiếng ồn ào lại nổi lên, mỗi người xin lỗi một câu, nhưng đều là thanh
minh thái độ "vô ý" vừa rồi của họ. Trong khi đó Pompette tay xắn váy,
miệng không ngớt chửi mắng đám binh lính.

Stephanie lại nằm yên nhìn đám lính rồi lại nhìn "bà dì". Họ sờ soạng, đụng
chạm vào thân thể nàng là có lý. Những người lính kia chỉ làm "công việc
đàn ông" của họ. Một phụ nữ ngẫu nhiên rơi vào tay họ, tất họ phải tận
dụng! Nghĩ cho cùng, đấy là chuyện hết sức bình thường.

Trong giới của Stephanie, trong tầng lớp xã hội thượng lưu của nàng, đàn
ông mỗi khi muốn chinh phục phụ nữ đều phải từng bước tiến hành lịch sự,
nhũn nhặn, tinh tế, theo những phương pháp đã được giáo dục ...

Còn ở đây, đúng là nàng cần phải hiểu, đám lính tráng Bắc Phi kia là những
dân thường. Họ sống cởi mở, không biết che dấu tình cảm cũng như dục
vọng và họ đâu thấy cần phải mất thời giờ chọn lời nói sao cho lịch sự,
chọn cử chỉ sao cho "quý phái"! Sống giữa họ, nàng cần thay đổi cách nhìn
nhận, cách cư xử, không thể chờ đợi ở họ những lời nói hoa mỹ, bóng gió,
những cử chỉ đầy hàm ý. Ở đây không có những chiếc quạt sang trọng,
những nụ cười làm duyên, những trò "mèo vờn chuột" tốn thời gian của
những chàng trai quý phái ...

Stephanie có đủ lòng rộng lượng để thông cảm với họ, mặc dù nàng không
tán thành. Họ là như thế! Vậy đã dấn thân vào đây nàng sẽ phải thích ứng
như thế nào? Nàng nghĩ, mình sẽ phải bắt chước cách xử sự của Pompette:
ho tục tằn thì ta cũng thô lỗ, đáo để đáp lại. Ăn miếng trả miếng! Tuy nhiên
nàng thấy làm được như "bà dì" là điều vô cùng khó, đâu phải cứ muốn là
được ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.