BỐN MÙA YÊU - Trang 229

bé nhỏ bước đến gần Stephanie, nghiêng mình cúi chào rất lịch sự, nói
giọng trịnh trọng:

- Xin quý tiểu thư tha lỗi! Vì vừa rồi bà dì bảo phải tôn kính tiểu thư nên tôi
xưng hô như vậy cho phải phép!

Stephanie rất bực, nhưng không biết phải đối đáp cách nào. Thật ra nàng
biết, nhưng nàng ngượng mồm không thể nói thứ giọng bỗ bã như
Pompette được.

Ngay lập tức Pompette nhảy vào cứu nguy cho cháu gái. Bà ta chen vào
giữa Stephanie và chàng lính da ngăm ngăm:

- Bao giờ các người bỏ cái thói thô bỉ ấy đi, bấy giờ muối gọi cháu tôi là gì
thì tuỳ. Còn tên nó là Phanie! Tôi giới thiệu với các người để làm quen -
nói rồi bà ta ôm vai nàng trìu mến.

Đám binh lính reo ầm lên hoan nghênh. Tiếng huýt sáo, tiếng tặc lưỡi vui
vẻ.

- Tôi biết nó có nhan sắc, nhưng không phải thứ các người muốn vần vò thế
nào cũng được. Nó có dì nó trông nom và là đứa con gái đứng đắn, hiểu
chưa? Bây giờ thì các người có thể đi được rồi.

Đám lính giải tán. Khi trước cửa toa không còn một người nào nữa,
Pompette quay sang Stephanie càu nhàu:

- Hiểu rồi chứ, Phanie? Cô chưa quen sống với loại lính tráng thô lỗ này,
nhưng đừng để chúng sàm sỡ. Phải mạnh dạn lên. Đứa nào ấn tay vào thì
cô gạt ra, nó cố tình không buông thì tát vào mặt nó. Đầu gối đấy, cứ thúc
thật mạnh là chúng sợ ngay. Càng hiền chúng càng bắt nạt. Càng nhịn
chúng càng lấn tới. Cô thấy đấy, trông chúng thế nhưng không đứa nào độc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.