BỐN MÙA YÊU - Trang 231

Tuy vậy lúc đến cạnh Pompette nàng cố gắng hết sức, tỏ ra mình bình
thường.

- Dì giao cho cháu việc gì đi. Cháu muốn giúp dì một tay.

- Nghỉ đi. Cứ nằm trong đó. Lúc tàu đến thành phố Lyon, cô chú ý đừng giơ
mặt ra nhiều.

- Tại sao ạ?

- Lỡ có người nhận ra cô.

- Thế nào rồi cũng phải gặp những người cháu quen thôi.

- Nhưng không phải ở đây. Bao giờ đến cảng Marseille hay sang Thổ Nhĩ
Kỳ thì tha hồ. Cô đi theo trung đoàn là không hợp pháp. Coi như người họ
hàng của tôi, tôi đem bừa theo để giúp đỡ tôi thôi.

- Bà đừng lo.

Thấy Pompette nhìn mình như muốn nói điều gì nhưng còn ngập ngừng,
Stephanie hỏi:

- Dì định nói gì phải không?

- Tôi phải nói thật với cô vì bây giờ ta đã đi cùng nhau. Thật ra tôi đã nhắn
một đứa con gái khác nhưng không thấy nó đến. Nếu không tôi chẳng nhận
cô đâu, Phanie!

- Vậy là bà ân hận đã đem tôi đi, Pompette? Bà yên tâm là tôi sẽ ...

- Ôi, cô tự ái thế? Tôi nói vậy đâu có nghĩa là tôi hối tiếc. Cô cũng có nhiều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.