BỐN MÙA YÊU - Trang 233

chục cây số và họ phải nghĩ chân làm nhiều chặng.

Đoàn quân đang tiến ra mặt trận. Chẳng bao lâu nữa sẽ là chiến trường, là
bom đạn.

Pompette hồ hởi và nói với Stephanie:

- Tôi lại khoái kiểu hành quân thế này. Đỡ bó cẳng. Nhưng cô thì vất vả
lắm phải không, Phanie?

- Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn, nên cũng rất thích đi bộ ngoài trời thế
này. Thưở bé tôi là đứa con gái nghịch ngợm, suốt ngày chạy ngoài đồng,
leo núi đá, trèo cây. Tôi không phải tiểu thư đài các như bà tưởng đâu.

- Cũng có thể. Tôi thấy cô đi đứng thoải mái, nhanh nhẹn. Tính tình phóng
khoáng, không câu nệ, không quan cách ...

- Bà chưa hiểu tôi mấy đâu, Pompette ... Người ta bảo tôi luôn làm họ bất
ngờ. Có gì đâu, tôi chỉ là người yêu đời, ham hoạt động. Mấy hôm nay tôi
rất sung sướng, vì bà biết không, tôi dám làm mọi thứ vì anh ấy ...

Quả như thế thật. Đúng là Stephanie cảm thấy hạnh phúc. Mọi nỗi vất vả
gian truân nàng dễ dàng chịu đựng, bởi nàng luôn nghĩ đến chàng. Tất cả
những thứ này là vì chàng, vì René.

Pompette chăm chú theo dõi lối cư xử của Stephanie với đám quân nhân.
Bà rất hài lòng. Stephanie đã biết cách chống đỡ những cử chỉ thô lỗ của
đám lính tráng. Khác với kiểu ăn nói trắng trợn và đe nẹt của Pompette, "cô
cháu" bà dùng kiểu đùa vui, vậy mà dần dần bọn binh lính đều phải nể
trọng Phanie, không dám sỗ sàng với nàng như hồi đầu nữa.

Stephanie cũng làm tốt cả công việc. Nàng học rất nhanh cách cắt bánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.