BỐN MÙA YÊU - Trang 238

che. Stephanie bước đến bên Pompette. Bà đang chúi dưới gầm cỗ xe, hé
một mắt ra nhìn nàng:

- Nắng khiếp, Phanie!

- Vâng, nhưng cũng vẫn chịu nổi.

- Cái gì cô cũng chịu được! Tôi phục cô đấy, Phanie!

- Chỉ có một thứ cháu không chịu nổi, đó là những ánh phản chiếu chói
chang trên mặt biển kia, dì Pompette! Chưa bao giờ cháu thấy nhiều ánh
sáng như thế này. Như thể ánh sáng khủng khiếp kia xuyên vào tận trong óc
làm đầu ta váng vất.

- Nếu vậy thì, nằm xuống đây mà ngủ đi.

- Cháu không muốn ngủ lúc này ... Cháu chỉ thích xem và chơi.

- Ôi, cô còn khối thì giờ. Mai ta mới lên bờ kia mà. Và thế là đến nơi.
Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ chiến đấu.

- Chiến đấu dưới ánh mặt trời gay gắt thế này sao?

- Ôi, người ta sẽ có cách chứ! Chẳng hạn hành quân từ lúc mặt trời chưa
mọc, đến trưa là dừng chân nghỉ. Buổi chiều nằm dài ra trong chỗ nào râm
mát, bắn vài phát súng, gọi là để báo quân địch biết chúng ta đã đến, nhắc
chúng liệu hồn. Bên địch cũng bắn chơi vài phát nhắn rằng chúng đang đợi
đây. Chiến tranh là như thế, bắn nhau chỉ là chuyện hiếm hoi, còn cái chính
là hành quân, là nằm nghỉ, là doạ nhau. Bởi chiến tranh là chuyện lâu dài,
đâu phải dăm bữa nửa tháng là thắng bại đã rõ ràng.

- Thật thế ư, thưa dì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.