BỐN MÙA YÊU - Trang 254

- Anh nói hết chưa? - Stephanie bình tĩnh nói. Nàng đang nghĩ xem nên nói
"lời bào chữa không thể bào chữa nổi" mà René vừa nói đến như thế nào.

- Nhưng em hiểu anh rồi chứ, Stephanie?

- Em hiểu rất rõ, René, nhưng em cũng hiểu ra rất nhiều điều từ ngày em
rời khỏi Paris. Từ ngày em quyết định đi theo anh ra mặt trận ... là em quá
yêu anh và không thể sống thiếu anh.

- Chắc là em đã đến gặp Pompette để nhờ bà ta thu xếp cho em đi? Ôi,
đúng là anh có phần tội lỗi trong chuyện này. Anh đi kể chuyện Pompette
ra với em ...

Stephanie quyết không lùi bước, hy vọng dùng ý chí của nàng chế ngự
René. Nếu trước đây chàng phục tùng mẹ mù quáng thì bây giờ chàng sẽ
phục tùng nàng. René vẫn cần có người phụ nữ chỉ huy, vậy thì nàng sẽ
đảm nhận chân người phụ nữ đó.

- Bây giờ thì đến lượt em nói. Anh đã nói hết rồi mà. Và anh hãy nghe cho
thật kỹ. Em đã nhập ngũ. Tên em bây giờ là Stephanie Mourlon. Em sẽ giữ
cái họ tên ấy cho đến hết cuộc chiến tranh này. Trong thời gian chiến tranh
đó, em không còn là phu nhân Armand Dytteville và em không có bổn
phận phải bảo vệ cho cái dòng họ ấy cũng như dòng họ của em,
Boisnaudouin.

- Nhưng em vẫn ...

- Anh để em nói nốt. Đấy là cách duy nhất để em được gần anh. Ngoài ra,
em đã nghĩ rồi, không còn bất cứ cách nào khác. Còn về những binh lính
xung quanh em thì anh yên tâm, họ đều tôn trọng em, quý mến em. Không
ai làm điều gì xúc phạm đến em hết. Họ có đùa vui theo cách họ, đấy là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.