BỐN MÙA YÊU - Trang 255

chuyện bình thường. Còn nếu như ai đó thỉnh thoảng có táo tợn, những
quân nhân Bắc Phi của em ấy ...

- Của em? Em gọi chúng là những quân nhân Bắc Phi của em? - Không
ghìm được, René gần như quát lên.

- Đúng thế, René! Họ là những quân nhân của em! Họ thuộc về em cũng
như em thuộc về họ. Bất cứ ai trong họ bị thương em cũng đến săn sóc. Và
em cần gì họ cũng sẵn sàng giúp đỡ. Em và họ cùng phục vụ trong một
trung đoàn, chắc anh thừa hiểu mối gắn bó giữa quân nhân trong cùng một
trung đoàn? Họ gần như là anh em ruột thịt! Trung đoàn là một tập thể,
cùng hít thở một nhịp, cùng chiến đấu, cùng bảo vệ lẫn nhau, cùng quan
tâm và yêu mến nhau.

- Nhưng Stephanie, em phải hiểu rằng ...

- Khoan, bây giờ là đến lượt em nói kia mà. Anh hãy chịu khó nghe cũng
như lúc nãy em đã chịu khó nghe anh. René, điều em vừa kể chính là một
trong những điều tuyệt vời và đẹp đẽ nhất em phát hiện ra trong thời gian
gần đây. Em sẽ không bao giờ đào ngủ! Em muốn giữ lòng tôn trọng và
quý mến của họ! Em sẽ không rời bỏ nơi đây để đi đâu! Tất cả trung đoàn
đều biết em yêu anh và họ coi anh cũng như em ... Anh đừng nài nỉ em mất
công ...Em có nghĩ đến hai đứa con em chứ. Hiện chúng còn quá nhỏ chưa
biết gì. Chúng chưa biết gọi tiếng "mẹ". Chỉ vài tháng nữa thôi, chúng mình
sẽ về Paris và em sẽ lại sống với chúng ... Đừng nói gì về em ... Không có
gì phải lo cho họ ... Em yêu anh hơn mọi thứ trên đời và em sẽ ở lại đây với
anh. Em chỉ có một suy nghĩ, và anh nên biết, René!

- Một suy nghĩ?

- Hay anh đã quên tại sao em lại lấy Armand? Hay anh đã quên em đã từng
chờ anh cho đến ngày hôn nhân của Đức Vua, và em báo trước với anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.