BỐN MÙA YÊU - Trang 287

bầu không khí.

Các binh sĩ Bắc Phi chen chúc nhau leo theo vách núi dốc gần như thẳng
đứng, điều mà quân Nga không hề ngờ là hướng tấn công - Ôi, quân của
trung đoàn chúng như đến hết cả! - Stephanie reo lên thích thú.

Tiếng đại bác nổ ầm ầm. Đất cát, khói bụi bốc lên mù mịt làm Stephanie
ngất ngây. Nàng chăm chú nhìn đám quân mặc quần đỏ đông đúc, tìm xem
trong đó có gì đặc biệt.

- Lên kia nhìn mới rõ - Pompette đến bên nàng.

Stephanie bèn áp người vào vách đồi, dướn đầu lên. Gần chỗ nàng là một
khẩu đội pháo binh. Nòng pháo chui qua một khe, trông giống như cái mỏ
con chim đang dướn đầu ra. Khẩu pháo bắn từng phát một cách nhau đều
đặn. Mỗi lần nổ, nòng đại bác thụt lại rồi lại nhô ra, một chút khói toả ra từ
miệng nòng, và một tiếng nổ mà Stephanie cảm thấy không lớn như nàng
tưởng tượng.

Stephanie leo lên đứng hẳn trên mỏm vách núi. Một bình nguyên rộng lớn
trải dài trước mắt nàng. Nàng hình dung mình có thể chạy cùng với đồng
đội Bắc Phi của nàng, chạy mãi về phía quân Nga, về phía thành phố quân
cảng Sebastopol.

Thế rồi, nàng quyết định thực hiện. Stephanie lao tới chạy lẫn trong đám
binh sĩ ào ào xông tới. Nàng chạy như bay, hít vào người này, chạm vào
người nọ. Nàng mê mải, say sưa đầu óc ngây ngất ... Tiếng súng nổ vang.
Nàng vấp phải một người vừa ngã xuống, đang co quắp. Cái vấp làm nàng
bừng tỉnh và lúc này nàng mới thật sự nghe thấy tiếng đạn nổ đúng với
cường độ thật của nó.

Stephanie giật mình, vội rụt đầu xuống và lồm cồm bò tới. Đạn vẫn rú rít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.