BỐN MÙA YÊU - Trang 290

- Câu nàng nói là thừa, bởi anh ta đâu có cử động được.

Cách đó 50 mét, nàng thấy dưới ánh sáng lù mù của ngọn đèn bão, một
nhân viên quân y đang lúi húi làm việc ... Ông ta ngồi xổm trước một cái
cáng thương ... Hai người khiêng cáng đang đứng chờ ... Đúng ông ta là bác
sĩ phẫu thuật. Nàng vội chạy đến, hấp tấp bước qua những xác chết.

- Ông hãy đến kia ... mau lên ... mau lên ... - và ngu ngốc làm sao, nàng lại
còn nói - Aimé đang ở đằng kia ... chỗ kia kìa ...

Bác sĩ phẫu thuật không ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục làm việc:

- Cứ để anh Aimé ấy chờ một lúc ... Tôi còn cưa dỡ cái chân này.

Stephanie ngồi xem ông ta cắt, khâu ... Mấy giây đồng hồ mà nàng tưởng
như mấy tiếng. Nàng kiên nhẫn chờ để ông ta khỏi đến chỗ một thương
binh nào khác. Thấy ông ta vừa làm xong, chưa kịp để ông ta đứng lên,
Stephanie đã nắm lấy tay ông ta kéo đến chỗ Aimé.

Cái hình ảnh Aimé, Charles, lâu đài, những gia nhân, những tá điền trong
trang ấp, ngọn đồi tập trận giả, chiếc bình đựng nước giả làm rượu ... chen
lấn trong óc nàng, quay tròn trong đầu nàng.

Stephanie và bác sĩ phẫu thuật đã ngồi xổm hai bên Aimé. Ông bác sĩ đã
kéo được vai Aimé ra khỏi những xác chết và bây giờ thì nàng hoảng hốt
nhìn thấy vết thương. Vết thương toác ra, đỏ lòm và sùi bọt, vẫn tiếp tục sùi
bọt ...

Bác sĩ chuẩn bị làm. Stephanie hồi hộp theo dõi. Một lưỡi dao sáng loáng
loé lên dưới ánh sáng tù mù của ngọn đèn bão rồi thọc vào ...

- Cô giữ thật chắc vào, không được để cậu ta giẫy ... Giữ thật chắc vào ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.