BỐN MÙA YÊU - Trang 307

ta trỏ ra một phía ý nói "Ở đó" rồi chạy theo hướng đó. Stephanie đuổi kịp
Pompette. Trời đã tối hẳn.

- Tối quá rồi, không nhìn thấy gì đâu, Phanie!

- Nhưng tôi phải tìm cho được anh ấy! Tôi phải gặp anh ấy! Tôi phải cứu
anh ấy.

Sương xuống dày đặc. Hai người phụ nữ nắm tay nhau đi. Lát sau trời đổ
mưa phùn. Không nhìn thấy gì, họ vẫn cứ dò dẫm bước, đầu cúi, căn cứ
vào tiếng sóng biển để định hướng. Nàng mệt lã người để mặc cho
Pompette kéo đi.

- Không nhìn thấy được gì hết. Đành về thôi.

Pompette kéo nàng theo hướng sóng biển. Lát sau họ đã rời cao nguyên,
bước xuống thung lũng. Đến nơi đóng quân, họ mò đến cỗ xe và leo lên.
Không còn đủ sức làm gì nữa, Stephanie kéo tấm chăn lên nằm vật xuống.
Pompette châm ngọn đèn bão. Đột nhiên Stephanie vùng dậy, giật lấy ngọn
đèn trong tay Pompette, nói khẽ:

- Anh ấy đang gọi tôi ... Tôi phải ra đấy thôi ... René đang mong tôi,
Pompette!

Và bỗng nàng thấy hết mệt mỏi. Nàng cầm ngọn đèn bão, leo ra khỏi cỗ xe
và dang rộng cánh tay để soi đường. Pompette đã kịp lấy khoanh bánh, giúi
vào tay nàng.

- Ăn đi! Cô phải ăn để lấy sức.

Pompette giúi tay nàng thêm miếng fromage.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.