BỐN MÙA YÊU - Trang 361

lót của một tù binh để giúp hắn trốn thoát.

Stephanie hiểu rằng nàng chỉ trông chờ vào độc một thứ, đó là ý chí của
nàng. Thân thể nàng lạnh giá, bụng nàng đói meo và chỉ có ý chí mới giúp
được nàng quên đi tất cả những thứ đó. Nàng vẫn đi đi lại lại chờ đợi. Cuối
cùng chân trời cũng thẫm lại và bóng tối bắt đầu lan toả. Lát sau những
đường viền của lũy thành Sebastopol, của pháo đài, tất cả đều chìm vào
màn đêm.

Dáng vẻ quyết tâm và liều lĩnh, Stephanie xông ra cánh cổng trống trải phủ
tuyết. Nàng cố chăng một đường dây tưởng tượng nối nàng với những nơi
trú ngụ của quân đội Pháp. Đường dây đó hướng nàng tiến theo. Nàng cứ
nhắm hướng đó mà đi, bất chấp mọi trở ngại trên đường.

Nàng vừa đi vừa dò dẫm lớp nền đất dưới tuyết, lê bộ áo quần và tấm áo
choàng dính đầy tuyết nặng trĩu. Tuyết ngập đến khuỷu chân, có lúc đến đùi
nàng ... Stephanie vẫn tiến bước ... Nàng vất vả đi như thế trong bao lâu
nàng không còn biết nữa. Vấp ngã, đứng dậy, lại vấp ngã, lại đứng lên. Có
lúc nàng đưa chân xuống một chỗ trũng, có rút chân lên và lăn lông lốc.

Stephanie vẫn đi. Toàn thân mỏi nhừ, hai chân tê dại, nàng vẫn cố bước.
Thỉnh thoảng mệt quá nàng đã định dừng lại nghỉ một chút nhưng rồi lại
đổi ý, vẫn cố lê bước. Và ngạc nhiên thay, lúc nãy nàng đói cồn cào, vậy
mà bây giờ nàng không cảm thấy gì hết. Phải chăng dạ dày nàng cũng cứng
lại như băng rồi.

Thậm chí nàng cũng như tê dại. Stephanie bước như kẻ mất trí, như thể
nàng không còn cảm giác, không hay biết gì hết. Hai chân nàng cứ bước,
kéo lê nàng về phía trước. Xung quanh nàng là cánh đồng mênh mông phủ
kín tuyết trắng xoá như không có bờ bến. Xa nữa thì nàng không thấy gì,
bởi trời tối. Nàng đi trên tuyết trắng mờ mờ như kẻ mộng du. Đột nhiên
nàng cảm thấy mình bị rơi xuống, một sự rơi đột ngột, phũ phàng khiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.