BỐN MÙA YÊU - Trang 367

mọi người mới biết và khiêng cô về.

Họ ghé vào quầy canteen. Chủ canteen đãi "hai dì cháu" một bữa liên hoan,
ăn mừng Stephanie trở về. Tên bác là gì không rõ, nhưng mọi người gọi
bác là Tuboisquoi, lấy câu nói cửa miệng của bác "Tu bois quoi?" nghĩa là
"Muốn uống gì?"

- Cho tôi cái xương! - Stephanie nói.

- Cô định nuôi con chó hoang lông lá nham nhở này đấy à? Bác Tuboisquoi
ngạc nhiên hỏi.

- Chính nó đã có công tìm ra Phanie và cứu được cô ấy thoát chết, bác hiểu
chưa nào?

Bác chủ canteen quẳng khúc xương to cho con chó rồi bưng café ra cho hai
"dì cháu Pompette". Bác bảo Stephanie:

- Này, cô Phanie! Nếu cô muốn nuôi con chó ấy thì tôi mách. Cô hãy lấy
chiếc áo hay chiếc váy nào rách của cô lót cho nó ngủ. Nó quen cái mùi của
cô rồi thì sẽ bám riết lấy cô cho mà xem.

Stephanie bưng tách café lên môi, nhấp một chút và nhăn mặt.

- Sao? Café của tôi tồi đến thế kia à? - bác chủ canteen hỏi có vẻ tự ái.

- Tôi không biết có ngon hay không, chỉ có điều không hiểu sao bây giờ tôi
lại không thích café nữa. Lạ thật! Hay tại tôi vẫn còn mệt? Bác tha lỗi. Tôi
mới ở xa về. Tôi chưa hoàn hồn, bác đừng lưu tâm, bác Tuboisquoi!

- Ờ, phải đấy, trông cô còn yếu lắm. Cô phải nghỉ ngơi cho thật nhiều vào,
và cần gì thì cô bảo tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.