BỐN MÙA YÊU - Trang 37

- Cháu giống người đã đành, giống cả tính nữa. Mẹ cháu ngày xưa hễ muốn
gì thì không ai cản nổi. Mẹ cháu có kiểu nhượng bố việc nhỏ nhoi để đạt
một yêu cầu khác quan trọng hơn. Cách làm vừa rồi của cháu y hệt thế.
Cháu biết cái khoé này bao lâu nay rồi?

- Cậu tha lỗi, cậu Faverolle. Tại cháu nhớ quê quá.

- Cháu chưa trả lời câu hỏi của cậu, Stephanie.

- Ôi, cậu hỏi từ bao giờ ấy ạ? Đây mới là lần đầu tiên, cháu nghĩ ra cách
này từ hôm đột nhiên cháu quặn nhớ lâu đài và trang ấp. Cháu muốn bay
ngay về đó để được tha hồ nhởn nhơ chơi đùa như thời còn anh Charles.
Cậu biết đấy, hồi đó hai anh em cháu thường làm cha mẹ phiền lòng chỉ vì
suốt ngày lông bông ngoài đồi. Cháu còn bị mắng là nghịch như con trai,
chẳng thèm học điệu ăn tiếng nói của một thiếu nữ dòng dõi quý tộc. Cháu
hứa với cậu là từ giờ cháu sẽ biết tu sửa ...

- Cậu tin. Hạnh kiểm của cháu ở tu viện rất tốt. Điểm các môn học cũng
cao. Cậu rất hài lòng về cháu, Stephanie. Từ ngày gia đình ta gặp tai hoạ
khủng khiếp ấy, cậu thấy cháu lớn bổng lên, cả thân hình lẫn ý thức. Ngay
trong mối quan hệ với Armand, cậu cũng thấy cháu rất có lý trí, không như
các cô gái vừa khờ khạo vừa đỏng đảnh khác.

*

Một tháng sau, đúng như kế hoạch, Suzanne và Gautron đón nàng ở thị

trấn Partheny. Gặp họ, Stephanie rất vui. Nàng thấy mình trở thành "cô
chủ", nữ chủ nhân của một lâu đài cổ kính và một trang ấp rộng lớn.

Tối hôm đó, trong nhà trọ, nàng hỏi đủ thứ và viên quản lý cũng như chị
quản gia đã kể cho nàng nghe cả những chuyện tỉ mỉ nhất. Còn họ thì há
hốc miệng nghe nàng thuật lại cuộc sống xa hoa náo nhiệt ở Paris.

Trong tâm trạng vui tươi, nàng lên phòng và ngủ rất ngon. Sáng hôm sau,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.