BỐN MÙA YÊU - Trang 376

mắt trào ra và nàng tự nhủ: "Không! Dù thế nào đi nữa thì mình cũng
không thể ngã lòng" Và trên đường về hốc đá của Pompette, Stephanie cố
giữ cho dáng đi vững chãi.

Pompette đang nấu ăn trong bếp tự tạo, bà vẫn không ngừng đao thứ gì đó
trăng trắng trong nồi khi Stephanie hỏi:

- Bà nấu thứ gì trông lạ thế?

- Cho cô đấy.

- Cho tôi?

- Tôi đã nói với cô rồi còn gì? Chính tôi đã từng nuốt vào bụng hàng bao
nhiêu kilo mà tôi có chết đâu nào? Cô phải dũng cảm mới được. Mà dũng
cảm thì cô có thừa, đúng không nào? Cái khó là kiếm ra thứ này.

- Nhưng là gì vậy?

- Hành.

- Xin lỗi. Tôi chưa hiểu.

- Mỗi ngày cô chịu khó ăn cho hết 1 kilo, chia làm hai lần và thế là cái thai
sẽ tự khắc bị đẩy ra ... À, thế nào? Cô có dò hỏi thêm được tin tức gì
không?

- Không. Bà đừng hỏi tôi chuyện ấy nữa.

Stephanie đăm đăm nhìn vào trong xoong một lúc lâu. Rồi nàng quay gót,
chui vào hốc đá. Sức chịu đựng của nàng đã kiệt. Nàng tự buông thả và đổ
người xuống nệm rơm. Stephanie khóc, khóc như mưa như gió, khóc cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.