BỐN MÙA YÊU - Trang 409

- Rồi còn tôi? Phanie, tôi yêu cô, tôi không thể sống thiếu cô! Cô cũng phải
yêu tôi ít nhiều chứ? Cũng phải nghĩ đến tôi chứ?

- Tôi yêu bà chứ, Pompette. Rất yêu là đằng khác - Stephanie cảm động
nói, quàng tay ôm hai vai bà, áp môi và má bầu bĩnh, ướt đầm của bà - Tôi
yêu bà như yêu mẹ tôi. Tôi coi bà như mẹ thứ hai của tôi. Tôi yêu bà như
yêu chị ruột của tôi ... Tôi yêu bà, bởi bà là người bạn đáng quý nhất, thân
nhất của tôi, y hệt như Amélie.

- Như phu nhân Resmont? - bà đầu bếp hỏi và quay đầu nhìn Stephanie
bằng cặp mắt ngờ vực. Bà không thể tin bà, một nông dân khoác áo lính,
thất học, thô lỗ lại được coi ngang hàng với một mệnh phụ quý tộc như
Amélie de Resmont. Trông Pompette lúc này có dáng ngơ ngác và sung
sướng như chàng lính trơn đột nhiên được gắn lon đại uý.

- Chứ còn gì nữa. Tôi quý bà ngang với quý Amélie!

- Nếu điều đó là thật ... Nếu cô thật sự quý tôi thì cô càng không được liều
lĩnh, càng không được dấn thân vào nơi nguy hiểm.

Stephanie nhìn thấy trên khuôn mặt phì nộn của bà già cục mịch, to béo và
phúc hậu kia một vẻ van nài, khiến nàng không thể ghìm được niềm thương
yêu. Nàng nói rất trìu mến:

- Pompette thân yêu. Bà đã dạy tôi biết yêu tất cả mọi người. Vậy bà hãy
yên tâm, tôi không dấn thân vào nơi nguy hiểm một cách vô ích đâu. Tôi sẽ
không cố tình hủy hoại cuộc đời tôi một cách không đâu. Tôi thề với bà,
Pompette! Tôi thề trên hình đức Mẹ thiêng liêng bà đeo trên ngực này.

- Phanie! Con gái của ta! - Pompette khóc thổn thức, áp đầu vào bộ ngực đồ
sộ của bà, trìu mến vuốt làn tóc mềm mại của nàng, miệng khẽ nói: Ôi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.