BỐN MÙA YÊU - Trang 419

19. MÙA ĐÔNG CUỐI CÙNG

Ngày mồng 10 tháng 9 năm 1855, sau 330 ngày vây hãm, sau trận đánh

Alama gần một năm, tướng Pelissier, bây giờ đã được phong nguyên soái,
tiến vào thành phố Sebasptopl.

Cũng tối hôm đó ở Paris, súng đại bác trong đền Tử sĩ nổ vang báo tin
thắng lớn. Stephanie nằm trong cỗ xe nhà bếp, ngủ đêm thứ hai không có
Pompette. Hôm trước nàng đã mai táng bà, liệm thi hài bàtrong lá cờ ba sắc
cùng với tấm huân chương tướng Mac Mahon tặng thưởng cho bà hôm
chiến thắng.

Lúc sinh thời Pompette yêu lính và yêu cờ. Đây là hành vi thể hiện tình
cảm chân thành và tha thiết của Stephanie đối với bà. Phá mấy chiếc quần
đỏ của đồng phục binh lính Bắc Phi, cộng với mấy chiếc áo xanh lam và
mấy tấm vải bọc màu trắng, nàng đã khâu thành lá quốc kỳ tam tài của
nước Pháp. Khi bác chủ canteen Tuboisquoi cùng Stephanie ngắm lại lần
cuối cùng Pompette liệm trong lá cờ Tổ quốc, đặt trong quan tài, họ ôm
chặt nhau, nức nở khóc.

Sau đó mọi người bảo Stephanie chuyển sang xe của đoàn quân, nhưng
nàng không chịu, vẫn cứ nghỉ trong cổ xe nhà bếp, nơi còn lưu lại biết bao
vết tích của Pompette.

Tối hôm đó, trời vừa sẫm tối, Stephanie ngồi cô độc, chỉ có con chó Caesar
bên cạnh. Nàng tan nát cõi lòng, cô đơn, không tình yêu, bị René bỏ và bản
thân nàng bỏ Boris, người đã yêu nàng và đến giờ nàng vẫn còn yêu. Bất
giác Stephanie nghĩ đến tương lai ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.