BỐN MÙA YÊU - Trang 420

Mệt mỏi, chán chường, tuyệt vọng, nàng nghĩ đến đôi vai vạm vỡ của
Boris, đến những cái hôn nồng cháy của chàng, đến tấm thân chàng, đến
hai cánh tay chàng và mỗi khi nàng nép vào vòng của chúng, nàng quên hết
mọi thứ trên đời.

Boris ... Người Stephanie sẽ không bao giờ còn được gặp lại. René ... người
nàng sẽ có ngày gặp lại. Tất nhiên là như vậy, khi nào nàng trở về Paris, tìm
lại hai đứa con, trở lại với gia đình, với xã hội của nàng và cũng là xã hội
của René. Tất cả những kỷ niệm dính líu đến René đều làm nàng căm ghét.

Nàng chưa có dự tính gì cho tương lai, mặc dù nàng suy nghĩ mãi về nó.
Nàng vẫn còn sống. Để làm gì kia chứ? Còn sống nàng vẫn còn phải chịu
đựng một cuộc đời ngoài sự tính toán của nàng. Nàng đã thoáng có ý nghĩ,
hay trở về trang ấp tại Vendée, đưa hai con nàng về đấy sống? Hoặc sang
Calédonia sống cuộc đời của kẻ tha hương, làm một phụ nữ kinh doanh.
Nhưng nếu vậy nàng sẽ phải xa các con. Chính hai đứa con đã níu chân
nàng lại Pháp - đúng ra là níu nàng lại trên cõi đời.

Nàng miên man nghĩ để tìm ra một cách nào đó chạy trốn xã hội Paris,
nhưng trong thâm tâm, nàng thừa biết rằng nàng sẽ chẳng đi đâu được. Và
nàng sẽ đành trở lại điểm xuất phát của nàng: trường quân chính. Từ trường
quân chính đó, nàng sẽ trở thành phu nhân Dytteville ... Cuộc đời nàng sẽ
bắt đầu lại, sẽ tiếp tục mà ... công có René!

Stephanie cố nấn ná đến mức tối đa trên đất Crimée. Nàng không viết thư
cho ai. Dù sao đi nữa thì rồi nàng cũng phải về Paris và khi đó nàng sẽ phó
mặc cho số phận đưa đẩy.

Stephanie vuốt ve lưng con chó Caesar, thì thầm với nó:

- Thôi, ta chẳng nên suy nghĩ thêm nữa! Muốn thế nào ta cũng chấp nhận!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.