BỐN NĂM PHẤN HỒNG - Trang 46

Sau khi ra khỏi cửa, tôi cứ cố gắng nghiền ngẫm xem câu nói đó có ý gì,

rốt cuộc liệu nó có ám chỉ tôi được thu nhận hay là bị trượt rồi? Tôi nghĩ rất
lâu mà vẫn không nghĩ ra, tôi ca cẩm, các anh các chị thật lợi hại. Bái phục,
bái phục.

Buổi tối khi trở về, mấy người trong phòng chúng tôi bắt đầu thảo luận về

hành trình thi vấn đáp của mỗi người (ngày hôm đó có vài đoàn thể xã hội
cùng tổ chức thi tuyển). Điều quan trọng được nhắc đến nhiều nhất là mỗi
người có nhìn thấy anh chàng ý trung nhân củ mình không.

lại năm đó, khi mới vào đại học, chúng tôi luôn khao khát hướng tới tình

yêu, dường như tình yêu có thể "nhặt" được ở bất cứ nơi đâu; nó thấp
thoáng như đang trang điểm rực rỡ, liếc mắt, gãi đầu làm dáng với chúng
tôi. Mãi đến khi hoà vào cuộc sống đại học được nửa năm, tôi mới biết rằng
tình yêu là thứ có thể "nhặt" được ở khắp nơi, thư viện, sân bóng rổ, nhà ăn,
đều có thể là nơi bắt nguồn của tình yêu. Nhưng chính vì vậy nên nó mới lộ
rõ cái sự rẻ mạt. Dần dần tôi cũng không còn mơ ước gì đối với ngôi trường
này và cả với đám nam sinh nữa.

Về đám nam sinh, mấy người phòng chúng tôi đã thảo luận cả nửa học kỳ

và bắt đầu đi đến nhất trí chung là nam sinh lớp tôi hơn hẳn nam sinh của cả
trường.

Ngày thứ hai sau khi thi vấn đáp, tôi nhận được một cú điện thoại. "Tôi là

bạn nữ sinh mặc áo len hồng, ngày hôm qua đã ngồi đối diện bạn khi thi
vấn đáp đây.". Tôi ngỡ ra, không có phản ứng gì.

"Tôi chính là vị giám khảo hay cố ý gây khó dễ cho bạn nhất khi thi vấn

đáp! Tôi là Chu Dữ!" Tôi vui mừng xen lẫn kinh ngạc khi nghe được câu
nói đó!

"Bạn thể hiện rất tốt, chúc mừng bạn đã trúng tuyển!" Tôi xúc động đến

nỗi không nói thành lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.