hàng đầu của mình, nhất là khi Philip Morris luôn sẵn sàng vượt qua
Reynolds để trở thành công ty thuốc lá hàng đầu đất nước. Sticht gửi bản
sao bức thư đó cho các nhân vật trong ủy ban người kế nhiệm. Một số ít
người biết về nó đã gọi đó là “bức thư lúc nửa đêm”. Các giám đốc cũng rất
tức giận, và họ cũng bị dồn vào thế khó.
Trong khi ba ứng viên đứng ngồi không yên chờ đợi câu trả lời,
Macomber thậm chí còn xung phong trở thành một ứng cử viên thỏa hiệp
tiềm năng, đó không phải là lần cuối cùng ông làm như vậy. Tranh cãi diễn
ra trong nhiều tuần. Trong suốt quá trình đàm phán kéo dài sau cuộc họp
thường niên tháng Tư năm đó, Waldron vẫn dành được sự ủng hộ mạnh mẽ.
Cuối cùng vào tháng Năm, trong một cuộc họp diễn ra vào thứ Bảy của ủy
ban người kế nhiệm ở Winston-Salem, Sticht đã tiến cử người kế nhiệm ông.
Hội đồng quản trị miễn cưỡng đồng ý. Sticht bay đến đến trụ sở Heublein ở
Hartford, Connecticut để báo tin cho Waldron. “Hicks, chúng tôi đã quyết
định điều mà tôi e là không phù hợp với lợi ích cao nhất của các cổ đông,
nhưng tôi đã phải làm điều đó.” Sticht nói: “Tôi đã đề cử Ty làm tổng giám
đốc điều hành.”
-
Năm 1983, Tylee Wilson được thăng chức làm Tổng Giám đốc Điều
hành, và ông đã bắt tay ngay vào công việc tái định hình Reynolds. Giống
như nhiều người trong Đội cận vệ mới, xuất phát của Wilson là từ các sản
phẩm tiêu dùng, và ông tin rằng các sản phẩm này cũng nằm trong tương lai
hoạt động của công ty. Năm 1984, ông tách Sea-Land cho các cổ đông quản
lý và cử Joe Abely ra biển, thoát khỏi một kẻ đối đầu tiềm năng. Cùng năm
đó, Wilson bán Aminoil với giá 1,7 tỷ đô-la ngay trước khi giá dầu rơi tự do.
Các nhà phân tích Phố Wall ca ngợi những thay đổi này và đưa ra các
khuyến nghị mua cổ phiếu Reynolds. Tờ Business Week cũng hùa vào tán
dương bằng một câu chuyện trang bìa tuyên bố: “Người tiêu dùng một lần
nữa lại chèo lái R.J. Reynolds.”