Phòng nghỉ dành cho Lạc Hi .
Rèm cửa sổ kéo kín, trong phòng không một tia nắng, giống như trời đang
đột ngột chuyển ngay thành bóng đêm, chỉ còn chút ánh sáng leo lắt của
chiếc đèn trắng nho nhỏ xung quanh phòng hoá trang. Trên bàn một đống
báo đủ loại bày lộn xộn, trang bìa của tờ báo trên cùng đăng ảnh Doãn Hạ
Mạt đưa Âu Thần vào phòng cấp cứu rất rõ.
Doãn Hạ Mạt đặt chiếc túi giấy lên bàn hoá trang, cô cầm mấy tờ báo đó,
ánh mắt dừng lại trên một tấm ảnh trong bệnh viện rồi nhìn Lạc Hi, cười
nói:
“Là vì thứ này nên mới không nhận điện thoại của em sao?”
Cánh tay Lạc Hi đang kéo rèm bỗng dừng lại.
Rèm cửa chỉ he hé , một tia nắng lọt vào vạch thành một đường chia căn
phòng thành hai phần sáng tối rõ rệt. Lạc Hi được chùm trong quầng sáng,
còn cô thì đứng trong phần tối bên cửa sổ.
Doãn Hạ Mạt trong lòng le lói cảm giác bất an, cô bước nhanh về phía
trước.
“Roẹt ...”
Rèm cửa mở rộng, ánh nắng rực rỡ ùa vào khiến cô thoáng chốc không thể
mở mắt.
Lúc này Lạc Hi mới quay lại nhìn cô, giọng nhạt nhẽo:
“Sao em lại đến?”
Doãn Hạ Mạt sững người, cố giữ cho lòng bình tĩnh rồi quay lại trước bàn
hoá trang lấy trong chiếc túi giấy ra một ít trái cây và một chiếc hộp màu
xanh. Cô quay đầu lại nhìn Lạc Hi dí dỏm cười. “Có một người mà tự dưng
biến mất tăm tích mà không rõ lý do, em đến đây xem anh ta còn có trên
Trái Đất này không.”
Hạ Mạt cố gắng phá tan cái không khí u ám trong căn phòng, nhưng Lạc Hi
không để ý lời cô nói. Cố gắng tự kìm chế trong lòng, Hạ Mạt giơ chiếc
hộp nên, nói:
“Trái cây đã rửa sạch rồi, lúc nào nghỉ quay phim cứ lấy ra mà ăn. Trong
hôp này có món sushi em làm, có lẽ cũng hơi nhiều, nếu hôm nay anh
không ăn hết mai bỏ đi nhé.”