“Cám ơn.”
Chiếc hộp đựng thức ăn được đưa ra trước mặt, Lạc Hi đưa tay đón nhận.
Trước ánh mắt chờ mong của Hạ Mạt, Lạc Hi thuận tay mở hộp ra, bên
trong có khoảng chừng hai chục miến sushi, không miếng nào giống miếng
nào, cực kỳ tinh xảo, màu sắc rực rỡ long lanh nhìn thật ngon miệng.
Lạc Hi cúi đầu rất lâu nhìn những miếng sushi, chắc chắn cần phải bỏ ra rất
nhiều công sức, tâm tư mới làm được như vậy, Lạc Hi vẫn im lặng.
Doãn Hạ Mạt có vẻ sốt ruột lo lắng:
“Sao rồi? Anh không thích à?”
Lạc Hi từ từ đóng nắp hộp lại, đôi mắt to đẹp của anh nhìn dán chặt vào cô
nhưng lại không mang một nép nhăn đau khổ nào. “Hạ Mạt, em biết
không? Nhiều lúc anh rất sợ một ngày nào em đặc biệt tốt với anh.”
Hạ Mạt sững người nhìn anh.
“Đã có người từng cho anh một ly kem rất to rất ngọt, nhưng tới khi anh ăn
hết thì đã không còn người đó nữa.” Lạc Hi ngước nhìn lên, nhắm mắt lại
tự diễu mình mà nói: “Hầu như mỗi lần anh có được tột đỉnh hạnh phúc thì
cũng là lúc đau khổ bắt đầu tới.”
“Nếu như anh ăn hết chỗ sushi này, cũng không còn được nhìn thấy em nữa
ư?”
Ánh nắng rực rỡ chùm quanh người Lạc Hi, anh đứng đó, cô đơn, nước da
trắng trong suốt, làn môi dường như cũng trong suốt.
Mặc dù không hiểu Lạc Hi đang đề cập đến vấn đề gì, nhưng hình ảnh anh
đang chìm ngập trong bi thương kia khiến Doãn Hạ Mạt rất đau khổ. Cô
bước tới ôm anh thật chặt, khẽ lên tiếng:
“Không đâu, sẽ không có chuyện không nhìn thấy.”
“Thật không?”, giọng của Lạc Hi đầy hoài nghi, anh đẩy cô ra, nói từng từ
từng từ, “Nhưng mà anh đã không còn tin em nữa”.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt quặn đau, cô nắm chặt tay mình:
“Nguyên nhân là những tờ báo này sao? Cho nên mấy ngày nay, vì những
điều này anh đã không nhận điện thoại của em sao?”
Đáp lại lời cô là sự im lặng của căn phòng.
Nỗi đau trong lòng cô tăng lên gấp bội, sự tủi thân và tuyệt vọng trỗi dậy,