BÓNG ĐÈ - Trang 103

có mái nhà ấm cúng, tiếng reo đùa trẻ thơ và những cái vuốt tóc dịu dàng.
Sơn như hóa đá trước lời thì thầm gan ruột của Thanh. Anh nói anh còn yếu
đuối hơn cô nhiều, anh không đủ mạnh mẽ để che chở cho tâm hồn dễ
thương tổn của cô. Anh là người yếu hèn, anh không xứng với sự yêu
thương thánh thiện của cô. Nếu cô gắn bó với anh chắc gì cô đã hạnh phúc.
Hay là anh chỉ mang thêm cho cô những niềm đau? Thanh nghe giọng anh
trầm tĩnh, ánh mắt dịu hiền đến không thể hiền và dịu hơn được nữa. Rồi cô
mỉm cười, hàm răng đều đặn trắng như sứ. Cái cười không phải của kẻ
phàm trần. Đến bây giờ chắc Thanh đã tin anh là kẻ yếu đuối hơn cô, yếu
đuối đến mức không đủ can đảm lê vào cửa Phật như Thanh mà đã tự giải
thoát cho mình. Trong khu vườn tịch mịch cây cối xưa cũ, linh hồn Sơn
quanh quẩn cả đêm. Vết chân tâm linh anh hằn vào cô độc ngôi nhà hình
hoa sen kỳ diệu.

❉❉❉

Sáng mai người mẹ mặc áo dài màu xanh da trời đi lễ. Phố sáng bừng,

thứ ánh sáng linh thiêng mà chúa ban phát cho ngày mùa đông. Đêm qua bà
ngủ ngon kỳ lạ. Không còn sự dằn vặt tại sao con trai bà lại chết trẻ, có
phải Chúa bắt nó vì lỗi lầm bà đã bỏ Người khi xưa. Chiếc điện thoại nhỏ
nhắn xinh xắn yên lặng trong ngăn kéo. Nó sẽ chẳng bao giờ còn ngân nga
Hành khúc Thổ Nhĩ Kỳ. Hành khúc ấy đã bước vào hư vô. Bà tin rằng con
trai bà đã thực sự lên Thiên đường và đang hạnh phúc trong nước Chúa
dưới ân phước của Người. Người đàn ông tàn tật bên cây sấu già ngước
mắt trông lên nóc nhà thờ chỗ đầu cây thánh giá vút lên bầu trời trong
xanh. Khi người mẹ bước ngang qua cây sấu, người đàn ông chỉ tay lên nóc
nhà thờ nói trong tiếng cười viên mãn: “Con vừa nhìn thấy một linh hồn
bay lên thiên đường thưa bà”.

Mùa hè 2004

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.